Chương 2704: Nếu tình yêu là ý trời


Nhìn đồng hồ đeo tay, đã là mười giờ tối, rốt cuộc hôm nay cô cũng có thể đi ngủ trước bốn giờ sáng rồi.

Cả ngày trôi qua 8mà cô chỉ uống một ít sữa bò vào buổi sáng.
Hà Chi Sơ ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn bóng lưng cô đơn của Cố Niệm Chi ngước nhìn bầu trời đêm, cặp mắt đào hoa càng lúc càng sâu hun hút.
Một lát sau, anh đẩy cửa xe đi xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai cô, lấy một bên tai nghe của cô nhét vào tai mình, cùng nhau nghe nhạc.
Anh cũng biết em lại nhung nhớ rồi,
Bao nhiêu say đắm yêu thương chỉ có thể từ xa nhìn lại,
Bụng réo ùng ục, cô khoác tạm chiếc áo khoác, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa3 đi xuống cửa tiệm nhỏ dưới nhà bán hàng suốt đêm, mua một bát mì vằn thắn.
Nhân cơ hội này cô hóng mát, mỗi ngày chạy qu9a chạy lại giữa văn phòng và nhà trọ nên cơ thể mệt mỏi vô cùng.
Trước cửa cửa tiệm có mấy đôi tình nhân đang xếp hàng ch6ờ bữa ăn khuya.
Hai người họ ôm lấy nhau, lúc trò chuyện trong đôi mắt chỉ có đối phương, hứng lên thì hôn một cái, dưới 5bầu trời đêm, tình yêu ngọt ngào và thanh xuân tươi đẹp cứ thoải mái bộc lộ không hề kiêng dè.

Hoắc thiếu, anh tới rồi à...
Cô thì thào hỏi, đôi mắt xinh đẹp không còn tiêu cự, cô nhìn xuyên qua Hà Chi Sơ như thấy bóng dáng của người khác.
Hà Chi Sơ nắm chặt tay, không đáp, anh ôm cô vào lòng mình.
Hà Chi Sơ lạnh mặt:
Chị? Cố Niệm Chi, ba ngày không đánh em thì em lật ngói dỡ phòng đấy hả?

Cố Niệm Chi bật cười, chắp tay lại:
Quen miệng thôi, Thiếu tướng Hà đừng trách!

Cô dời tầm mắt, định nói sang chuyện khác, cô lầu bầu đáp:
Cũng biết dùng đặc quyền à?

Hà Chi Sơ:
...

Nhưng anh còn có thể làm gì được nữa.
Đương nhiên là phải bao dung cho cô rồi.
Anh mặc quân trang, dáng người cao lớn, thắt lưng da bản rộng buộc quanh eo gầy, gương mặt lạnh lùng lãnh đạm, ánh mắt khẽ lướt qua khiến cho mấy đôi tình nhân xếp hàng phía sau vội vàng lẩn đi xa.
Bả vai Cố Niệm Chi bị Hà Chi Sơ siết hơi đau.
Có lẽ vì đêm hôm khuya khoắt là lúc con người ta yếu đuối nhất, Cố Niệm Chi không hất tay anh ra, để mặc anh nắm tay đi vào thang máy.
Cố Niệm Chi tắt nhạc, lấy tai nghe kia lại rồi hỏi:
Anh tới đây làm gì vậy?

Hà Chi Sơ không nói nữa, chậm rãi đứng xếp hàng cùng cô, đến trước cửa tiệm mua hai bát mì vằn thắn mang đi.
Một tay anh xách hai túi nilong, một tay nắm tay Cố Niệm Chi, cùng về nhà trọ của cô.
Cố Niệm Chi mới lấy lại tinh thần, nhìn rõ người trước mặt là Hà Chi Sơ chứ không phải là Hoắc Thiệu Hằng.
Cô làm như không có chuyện gì, lau nước mắt, nhỏ giọng nói:
Anh Hà, sao anh lại ở đây?

Hà Chi Sơ yên lặng nhìn cô một lúc rồi cong môi, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, đáp lại:
Ừ, đúng là em rất thông minh, tôi tới đây có chuyện.


Vậy còn được.
Cố Niệm Chi dương dương tự đắc, đưa ngón trỏ và ngón giữa chỉ lên mắt mình rồi nói:
Mắt của chị đây đâu phải để cho có. Không gì có thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của chị đâu!

Cố Niệm Chi kìm nén bao nhiêu đêm, vừa lúc nỗi nhớ trong lòng cuồn cuộn, nhất thời tâm trí rối ren, nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc quân trang bên cạnh, trong đầu cô lập tức xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiệu Hằng.
Cô kinh ngạc nhìn anh cúi đầu mỉm cười, còn lấy một bên tai nghe của cô.
Trong tai nghe là ca khúc đơn ca được phát đi phát lại
Nếu tình yêu là ý trời
, giữa buổi tối cô độc này lại càng khiến cô rơi nước mắt.

Vào ngày ngôi sao kia vừa xuất hiện,
Hà Chi Sơ xoa đầu cô, giọng nói lạnh lùng:
Nhớ em nên tới đây.

Cố Niệm Chi:
...

Cố Niệm Chi vô tình thấy được, trong lòng bỗng thấy nhói đau.
Cô cũng từng có một tình yêu đẹp như thế, cũng từng có một người đàn ông yêu mình như vậy.
Hà Chi Sơ chớp mắt.
Cố Niệm Chi nói ngay:
Đừng nói là nhớ em, lý do này tệ quá. Anh nghĩ là em sẽ tin à?

Tình cảm đè nén quá lâu rốt cuộc cũng dâng trào trong tối đó.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nền trời ánh tím, le lói một vì sao trên không trung lấp lánh.
Như ánh trăng rơi vãi ngoài khơi.

...
Đúng là cô bé không có lương tâm, anh dùng đặc quyền là vì ai?
Nhớ tới vừa nãy Cố Niệm Chi còn nhận nhầm người, Hà Chi Sơ tức đến mức đau gan.

Gọi Thiếu tướng Hà làm gì...
Hà Chi Sơ dựa vào vách thang máy, một tay xách hai túi nilong, một tay để lên tay vịn, đôi chân dài bắt tréo trước người, như cười như không:
Gọi anh Hà nghe thử nào.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.