Chương 2707: Mỗi thời mỗi khác
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1100 chữ
- 2022-02-22 03:35:24
Hà Thừa Kiên lườm anh:
Con tưởng mắt ba mù rồi không thấy gì hết à? Nếu không ba sẽ tốn công tốn sức đưa con bé về sao?
<8br>
Hà Chi Sơ nghẹn lời, ngón trỏ tay trái cong lại, gãi nhẹ lên cánh mũi, ho khẽ một tiếng:
Nếu cô ấy phù hợp làm mợ 3chủ thì bà chủ kia ba thấy có phù hợp hay không?
Hà Thừa Kiên cúi mắt, ông khó mà tin nổi:
Vốn ba còn tưởng tính9 tình bà ấy thẳng thắn, là người nghiên cứu khoa học, trong lòng không có nhiều âm mưu toan tính. Không ngờ bà ấy có thể s6ỉ nhục Niệm Chi như vậy, đúng là hơi quá mức.
Đúng, bà ta có thể không coi Niệm Chi là con gái ruột, nhưng bà ta5 không có bất kỳ lý do nào để coi Niệm Chi như kẻ thủ.
Hà Chi Sơ đập bàn, tức giận nói:
Gây khó dễ không cho cô ấy tìm được công việc tốt, đối với một người trẻ tuổi mới bắt đầu sự nghiệp nó có ý nghĩa gì, bà ta không biết hay sao?
Nghe nói Hà Thừa Kiên đến bệnh viện thăm mình, bà ta vô cùng vui vẻ, đầu chưa kịp chải, đi chân đất chạy ra cửa, mừng rỡ giang tay ra:
Thừa Kiên, anh tới thăm em à?
Hà Thừa Kiên gật đầu, không nắm bàn bà ta mà lạnh lùng nói:
Vết thương của bà sao rồi?
Tay bà ta đã ổn rồi, chỉ quấn một lớp băng gạc mỏng.
Hà Chi Sơ đứng lên:
Con định chuyển ra ngoài ở. Con không muốn can thiệp vào cuộc sống của ba, sau này ba cũng đừng can dự vào cuộc sống của con nữa. Thật ra với con, với ba, với cái nhà này mà nói, con chuyển ra ngoài mọi người đều có lợi.
A Sơ!
Hà Thừa Kiên vội vàng đứng lên, hoảng hốt nhìn anh:
Ba còn chưa nói quyết định của mình mà, con đừng vội.
Con không muốn ép ba đưa ra bất cứ quyết định nào. Thật đấy, con chỉ không thể khống chế được mình, đặc biệt là sau khi nhìn thấy video bà ta cố đánh Niệm Chi, con không thể nào kìm nén bản thân coi như không có chuyện gì mà sống cùng bà ta dưới một mái nhà được nữa.
Đến tận bây giờ con mới hiểu, Niệm Chi muốn rời khỏi cái nhà này cũng có nguyên nhân.
Hà Chi Sơ hơi thất vọng, đúng là anh không thể cho cô cảm giác an toàn thật sự.
Cô không thể thả lỏng bản thân như khi sống bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng không sao, điều này chứng tỏ tại sao Cố Niệm Chi chưa thể yêu anh.
Luôn miệng nói không coi cô ấy là con gái ruột, nhưng vừa có chuyện là lại nhắc tới ngay, chỉ lo người khác không biết Niệm Chi là do bà ta sinh.
Hà Chi Sơ thấp giọng:
Bình thường ba không khuyên nhủ bà ta đừng có nổi điên à?
Hà Thừa Kiên cười khổ:
Trước khi Niệm Chi quay lại thì bà ấy chưa từng nổi điên như thế.
Hà Chi Sơ:
...
Ông nhìn vào ảnh của vợ mình, thấp giọng nói:
Tố Vấn, tôi biết bà không thích mắc nợ người khác, Dao Quang cứu mạng A Sơ, nhưng tôi không thể để A Sơ không vui vì người ngoài. Tôi nghĩ bà sẽ hiểu cho tôi.
Sau khi từ nghĩa trang quay về, ông đi tới bệnh viện tư nhân Tần thị gặp Tần Dao Quang.
Tần Dao Quang vừa mới trở về từ thành phố C không lâu, định ở lại bệnh viện mấy ngày mới về nhà.
Hôm sau, Hà Thừa Kiên ngồi lên chiếc xe đặc chủng chống đạn của mình, đi tới nghĩa trang nhà họ Hà.
Mộ phần tốt nhất ở đó chính là của Tần Tố Vấn, bên cạnh là nơi ông dành lại cho mình.
Đặt một bó hoa trước bia mộ Tần Tố Vấn, Hà Thừa Kiên lấy khăn tay ra, cẩn thận lau bức ảnh của bà trên bia.
Người phụ nữ trong hình trông rất bình thường, hàng mày nhạt, màu môi rất nhẹ, mũi khá cao, nhưng trên gương mặt trái xoan của bà lại nổi bật đôi mắt không lớn không nhỏ, mí mắt hơi cụp xuống, nhìn người ta như đang chế giễu.
Trông bà như vậy chắc không ai nghĩ tới, bà lại khiến Hà Thừa Kiên, người con độc nhất của nhà họ Hà, phong độ ngời ngời, tuấn tú phóng khoáng, mắt cao hơn đầu rơi vào lưới tính, yêu bà đến mức không thể nào thoát được.
Thậm chí ông từ hôn với Tần Dao Quang, vị hôn thê xinh đẹp hơn nhiều, xuất thân từ nhà họ Tần danh môn để quay lại cưới Tần Tố Vấn, cô nhi sống trong cô nhi viện của Tần thị.
Nhưng Hà Thừa Kiên biết, vợ của ông tốt bụng thiện lương, thông minh lanh lợi, thậm chí ông không hề thấy bà không xinh đẹp.
Trong mắt ông, hàng mày nhạt trông như núi xa, màu môi nhợt như thanh thủy xuất phù dung, mũi cao thẳng rất khí thế, nụ cười chế giễu này lại càng cá tính.
Đừng nói tới lúc bà tỏa hào quang rực rỡ trên tòa án, quả thật sức quyến rũ như tỏa ra bốn phía.
Khi Cố Niệm Chi 6 tuổi được Cố Tường Văn đưa tới nhà bọn họ, trong sáu năm đó, số lần Tần Dao Quang đến thăm cô ấy có thể đếm được trong một bàn tay.
Khi đó bà ta luôn tỏ thái độ với Cố Niệm Chi giống như đi bàn công việc, mặc dù không nhiệt tình nhưng cũng không quá mức giống bây giờ.
Không ngờ bảy năm sau, Cố Niệm Chi lớn lên quay về, ngay cả thái độ thờ ơ đó bà ta cũng không duy trì nổi.
Biết mình kém ở điểm nào thì có thể thay đổi được, biết thay đổi thì sẽ càng tốt hơn.
Rồi đến một ngày, chuyện của cô và anh có thể như nước chảy thành sông.
...
Trong lòng Tần Dao Quang càng ngọt ngào hơn, bà ta tươi cười đi vào cùng ông, đáp:
Em khỏe lắm rồi.
Ôn Thủ Ức cũng bước ra từ phòng bệnh của Tần Dao Quang, cười nói:
Thượng tướng Hà tới ạ.
Hà Thừa Kiên nhìn Tần Dao Quang.
Tần Dao Quang vội nói:
Giờ Thủ Ức là trợ lý của em.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.