Chương 2795: Iq cao nên có thể thích làm gì làm đó


Lộ Cận dựa vào lưng ghế, khoanh hai tay, cau mày lại:
Bảo anh dẫn con bé quay về khó như vậy sao? Nếu anh không đồng ý thì em8 tự đi.


Nói xong ông làm ra vẻ muốn mở cửa xe đi xuống.

Muốn biết Niệm Chi cần bao lâu để tỉnh lại, chỉ cần biết năng lực tự chữa lành của con bé là có thể tính ra được rồi.

Lộ Viễn quay mặt đi, bình tĩnh nói:
Niệm Chi sống chết ra sao còn chưa biết, em vẫn còn có thời gian ngồi đây tính toán khi nào con bé mới tỉnh lại, đúng là hồn nhiên thật.


Sao có thể gọi chuyện này là hồn nhiên?
Lộ Cận bất mãn: Tất nhiên là em rất quan tâm con bé, lo lắng cho con bé, chỉ ước có thể trả thù cho con bé ngay lập tức. Nhưng tất cả những chuyện này không ảnh hưởng tới chuyện em dùng lý trí để suy nghĩ, từ sự phát triển phân nhánh lằng nhằng hết sức phức tạp tìm ra phương hướng tối ưu hóa nhất.


Lẽ nào trong mắt anh, bây giờ phải khóc bù lu bù loa than trời trách đất để đầu óc rối loạn như mớ bòng bong, không biết cái gì là đúng cái gì là sai giống như đám ngu si kia mới có thể bày tỏ cảm xúc của mình?


Nhanh lên đi.
Lộ Cận đóng cửa xe lại, ngồi ở ghế phụ nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian một cách đàng hoàng nghiêm túc:
Anh còn 6 tiếng 30 phút 28 giây.


Em có ý gì?

Tâm trạng của Lộ Viễn tốt hơn:
Hiếm thấy hiếm thấy, vậy thì đừng ồn ào nữa, im lặng cho anh suy nghĩ.

Có lẽ Lộ Viễn kém xa Lộ Cận về trình độ học thuật, nhưng về việc giao tiếp xã hội và che giấu cảm xúc thì chẳng ai có thể qua mặt được ông.
Lộ Viễn cảm thấy mệt lòng, tiếp tục xoay vô lăng, bình tĩnh nói:
Anh không có ý này, nhưng em thông minh như thế, cứ liên tục than trời trách đất thì chi bằng em nghĩ giúp anh một cách để anh có thể dẫn Niệm Chi đi về dưỡng bệnh mà không làm cho người khác nghi ngờ đi.

Lộ Cận bị chặn họng một hồi, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm ông một lúc, nói:
Anh hay đấy, biết dùng gậy ông đập lưng ông rồi.

Lộ Viễn rùng mình, nhớ lại sự khủng khiếp vì bị IQ cao của Lộ Cận điều khiển trong mấy năm qua...

Coi như em giỏi!
Lộ Viễn nén giận, khàn giọng nói, đập một phát lên vô lăng, cuối cùng vẫn chịu thua:
Anh phải suy nghĩ cẩn thận một lát đã.


Ý của em là chỉ còn 6 tiếng 30 phút 28 giây nữa là Niệm Chi sẽ tỉnh lại.
Lộ Cận bấm chế độ đếm ngược trên đồng hồ đeo tay thông minh của mình.

Em đúng là được nước lấn tới.
Lộ Viễn thì thào:
Đến cả chuyện khi nào con bé tỉnh lại mà em cũng biết nữa à?


Đơn giản lắm, chỉ cần dùng một phương trình hàm số là có thể tính ra được.
Lộ Cận mở ứng dụng trên điện thoại di động ra, hào hứng biểu diễn cho Lộ Viễn xem:
Anh xem, dựa theo phương trình chức năng, năng lượng (E) bằng khối lượng (M) là hằng số của tốc độ ánh sáng.


Em sửa lại ý nghĩa đại diện của phương trình này. Bởi vì con người cần một năng lượng E nhất định để tỉnh lại, mà năng lực tự chữa lành của cơ thể con người là M, C ở đây không phải là hằng số của tốc độ ánh sáng, mà là hằng số thể năng.

Lộ Viễn nhếch môi:
Quá khen quá khen. Bị một thiên tài điều khiển nhiều năm như thế, cho dù là đồ ngu thì cũng sẽ được mở mang.


Anh coi trọng em quá rồi.
Lộ Cận nghĩ một lát, gãi gãi đầu:
Về mặt này thì em thật sự không giỏi. Bởi vì muốn dẫn con bé đi không phải là vấn đề học thuật đơn giản, cũng không phải chỉ mỗi vấn đề kỹ thuật, mà là dính líu đến việc giao tiếp và kiểm soát tâm lý, anh biết em có chướng ngại về mặt giao tiếp với người ta mà...

Lộ Viễn vội vàng kéo lại, tái mặt nói:
Em nói thật 3à? Hôm nay em làm liều lắm rồi, không sợ con cáo già Hà Thừa Kiên kia nhìn ra à?!


Nhìn ra thì nhìn ra thôi, Niệm Ch9i đã thành thế này rồi sao em có thể lo lắng cho an nguy của mình được chứ? Dù sao anh cũng biết một khi em đã điên lên rồi t6hì chẳng quan tâm cái gì cả!
Lộ Cận nhìn chằm Lộ Viễn, dáng vẻ không muốn nhường bước.
Quả nhiên Lộ Cận không nói nữa, cầm điện thoại di động liên tục quẹt quẹt, không biết đang làm gì.
...
Ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của Cố Niệm Chi, một mình Hà Chi Sơ im lặng đứng ở đó, trong đầu không ngừng nhớ về ngày đầu tiên nhìn thấy Cố Niệm Chi, mãi cho đến tình cảnh ngày hôm nay.
Giữa bọn họ đã có sáu năm vô cùng quý giá, cô lớn lên dưới sự che chở bảo bọc của anh, từ một cô bé 6 tuổi chỉ dám trốn dưới gầm bàn len lén nhìn người ta, đến một cô bé nhí nhảnh 12 tuổi.
Lộ Viễn siết chặt nắm đấm:
E5m cứ ỷ vào việc mình có IQ cao nên thích làm gì thì làm đó đúng không?


Xin lỗi, IQ cao đến một mức nhất định nên có thể thích làm gì thì làm đó thật.
Lộ Cận không hề khiêm tốn:
Sao hả? Muốn tiếp tục dọn dẹp phiền phức cho em à?

Nếu cuộc đời cứ bình yên như vậy thì tốt biết bao...
Tại sao Cố Tường Văn lại phải
lén bắt
cô đi vào năm cô 12 tuổi, tại sao lại đưa cô đến thế giới ở phía bên kia?
Anh tự cho rằng mình đã chăm sóc Cố Niệm Chi hết sức chu đáo trong sáu năm trời ròng rã. Không ai có thể làm hại cô, cô ở nhà họ Hà ăn sung mặc sướng không cần lo lắng gì, giống như một cô công chúa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.