Chương 2796: Iq cao nên có thể thích làm gì làm đó
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1105 chữ
- 2022-02-22 03:40:58
Hai năm trước, cuối cùng anh cũng tìm được cô. Cô đã trở thành một cô gái 18 tuổi, sự thông minh của cô làm người ta ngỡ ngàng, sự dễ t8hương của cô làm người khác day dứt.
Tình thân yêu thương cứ thế thay đổi từ lúc nào không hay.
Anh muốn cô, muốn cô n3hư điên như dại.
Ra khỏi cửa, tâm trạng của anh rất buồn bực, muốn đi hút một điếu, bấy giờ điện thoại di động của anh lại reo lên.
Vốn dĩ anh không muốn bắt máy, nhưng người nọ cứ gọi lại mãi, cuối cùng anh vẫn lấy điện thoại ra nhìn thử.
Là Lộ Viễn.
Không!
Hà Chi Sơ ngẩng phắt đầu dậy:
Bất cứ người nào từng làm hại cô ấy, hoặc có âm mưu muốn làm hại cô ấy thì tôi cũng sẽ không bỏ qua!
Vậy thì tốt, tôi sẽ chống mắt lên nhìn.
Át chủ bài Viễn Đông gật đầu:
Tôi muốn thường trú ở đất nước của các anh, tôi nghĩ tôi sẽ có đủ thời gian nhìn Hà thiếu thực hiện lời hứa của mình.
Hà Chi Sơ im lặng, chỉ vào mặt đối phương, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, rời khỏi phòng.
Nửa đêm bừng tỉnh khỏi cơn mơ, anh lại ngẩn ngơ mỉm cười trong lúc bàng hoàng thức tỉnh khỏi giấc mơ đẹp, ngh9ĩ rằng cô chưa từng bỏ đi.
Bây giờ sắp kết thúc cả rồi.
Hà Chi Sơ siết chặt tay, lại phát hiện ra càng siết chặt thì l6òng bàn tay lại càng trống rỗng, giống như cát bên bờ biển, nắm càng chặt thì chảy đi càng nhiều.
Việc riêng gì?
Hà Chi Sơ theo bản năng siết chặt điện thoại di động, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.
Là thế này, cao ốc mà cô ấy thuê ở Nam Thành gần đây đã bị người thu mua lại, phải dọn đi. Chủ nhà của cô ấy muốn lấy nhà lại nhưng không gọi được cho cô ấy, cuối cùng mới tìm tới công ty luật cô ấy đang làm việc. Kim Đại Trạng cũng không gọi được cho cô ấy, vì thế chỉ đành tìm tôi thôi. Cậu nói xem chuyện này là như thế nào chứ? Tôi thì sắp phải về thành phố C rồi, còn mấy người bọn họ thì ai nấy đều biến mất.
Lộ Viễn bắt đầu oán trách, giọng nói rất nôn nóng.
Nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa có bất cứ phản ứng nào.
Hà Chi Sơ đứng dậy mở cửa đi vào phòng bệnh, cau mày nhìn người đàn ông kia, nói:
Anh thức trắng cả đêm à? Cũng có lòng quá nhỉ...
Sắc mặt anh ta còn lạnh lùng hơn cả Hà Chi Sơ, anh ta lạnh nhạt nói:
Nếu không quan tâm đến người có ơn cứu mạng với mình thì chẳng khác gì lòng lang dạ sói. KGB Nga của chúng tôi tuy rằng không nhận họ hàng người thân nhưng chưa bao giờ lấy oán trả ơn.
Nhưng anh lại không nỡ buông5 tay, cứ siết chặt mãi đến tận rạng sáng ngày hôm sau.
Nhìn đồng hồ đeo tay của mình, đã sáu tiếng trôi qua, lòng bàn tay anh bầm tím, đau đớn tê tái.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, át chủ bài Viễn Đông vẫn không hề nghỉ ngơi. Anh ta cứ ngồi đó nhìn chằm chằm Cố Niệm Chi đang nằm trên giường bệnh, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất cứ phản ứng nào của cô.
Át chủ bài Viễn Đông hơi bối rối quay mặt đi:
Chuyện này không liên quan gì đến anh. Cô ấy là người có ơn cứu mạng với tôi, tôi tung hoành ở Viễn Đông suốt mười năm, đến nay chưa bao giờ nợ người khác một ơn huệ lớn như vậy.
Thật không?
Giọng nói của Hà Chi Sơ từ từ hòa hoãn lại, trải qua một đêm chuẩn bị tâm lý và tự kiểm kiểm thì dường như anh đã chấp nhận:
Anh không muốn bắt người đã nổ súng sao?
Chẳng lẽ anh không muốn à?
Át chủ bài Viễn Đông nhìn chằm chằm Hà Chi Sơ, ánh mắt hơi lóe lên, con ngươi đen láy giống như ngọc đen hết sức thâm thúy:
Hay là anh định tha cho kẻ cầm đầu?
Hà Chi Sơ nhíu mày, vốn không có sức để đối phó với ông ta, nhưng nhớ lại Cố Niệm Chi còn đang làm việc dưới trướng của người này, cuối cùng vẫn nghe máy.
Tổng giám đốc Lộ, có chuyện gì vậy?
Giọng nói của Lộ Viễn hết sức lo lắng:
Cậu Hà, tôi muốn hỏi nhân viên Triệu Lương Trạch của tôi bây giờ đang ở đâu? Từ hôm qua tới giờ tôi vẫn không liên lạc được với cậu ta. Đúng rồi, còn luật sư Cố nữa, Kim Đại Trạng có việc cần phải báo cáo với cô ấy, nhưng lại không tìm được cô ấy.
Hà Chi Sơ suýt đã quên mất Triệu Lương Trạch và Bạch Sảng đang bị anh trông coi.
Ồ, ngày hôm qua xảy ra chuyện, Giám đốc Triệu và cô Bạch tạm thời không thể tiếp xúc với người ngoài. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đều ổn rồi. Tôi sẽ bảo người đưa bọn họ ra ngoài.
Hà Chi Sơ nói xong định cúp máy.
Lộ Viễn ở đầu dây điện thoại bên kia thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói tiếp:
Vậy luật sư Cố thì sao? Kim Đại Trạng còn có việc riêng phải bàn với cô ấy.
Sắc mặt Hà Chi Sơ thay đổi, cộc cằn nói:
Anh có ý gì?!
Ý trên mặt chữ.
Át chủ bài Viễn Đông đứng dậy:
Tôi nói rồi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy khỏe lại, khỏe mạnh lành lặn, hồi phục sức khỏe như một người bình thường.
Anh thích cô ấy đúng không?
Hà Chi Sơ im lặng một lát rồi chợt lên tiếng.
Hà Chi Sơ vuốt trán:
Hôm qua cô Cố bị thương, tạm thời không thể nhúc nhích được.
Hả? Bị thương? Sao lại bị thương? Cô ấy đang ở đâu? Tôi có thể đến thăm cô ấy không?
Lộ Viễn vô cùng ngạc nhiên, không giống như đang giả vờ.
Hà Chi Sơ nghĩ nghĩ một lát, ở đây Cố Niệm Chi không có người thân, cũng không quen người nhà họ Hà của bọn họ, nhà họ Tần thì lại càng không quen, thế thì chỉ có mấy người bạn và đồng nghiệp khá thân quen như Lộ Viễn, Triệu Lương Trạch, Kim Đại Trạng mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.