Chương 2847: Thấy chiêu đỡ chiêu


Nhanh như thế mà đã nhào lên rồi.

Còn sớm hơn nửa tiếng so với những gì Cố Niệm Chi dự đoán.

Tần Dao Quang không giốn8g loại người dễ kích động, lúc này bà ta phải gấp gáp đến mức nào cơ chứ...
Tần Dao Quang càng nóng lòng hơn, nếu Cố Niệm Chi mượn hơi nhà họ Hà, cố tình vạch rõ giới hạn với bà ta thì bà ta phải làm sao đây?
Như thế thì thật sự không có cách nào cả.
Nhưng kế hoạch của bà ta, công trình nghiên cứu của bà ta, thành quả nghiên cứu khoa học của bà ta thì phải làm sao đây?
Cố Niệm Chi thầm than trong lòng, từ từ ngẩng đầ3u lên, khuôn mặt mỉm cười thoắt cái trở nên sắc bén, giống như thanh kiếm bén nhọn vừa ra khỏi vỏ, rồi lại giống như thanh bảo đao v9ới mới mài lưỡi, mũi nhọn sắc bén đột nhiên bắn ra giống như có ánh sáng sắc bén lóe lên trong đôi con ngươi đen láy của cô.
Cô không nói lời nào, chỉ ngước mắt lên nhìn một cái là đã khiến Tần Dao Quang đang nhăm nhe vồ tới dừng bước lại.
Nhưng ch5ẳng mấy chốc, đôi mắt của cô đã trở nên dịu dàng, sự sắc bén lạnh lùng lúc nãy đã biến mất không còn sót lại gì.
Lúc cô ngẩng phắt đầu dậy, gương mặt đúng lúc lộ ra sự thảng thốt bối rối, vẻ mặt ấy xuất hiện một cách tự nhiên trên gương mặt nhỏ nhắn, làm người ta thấy xót cả lòng.

Thì ra là viện trưởng Tần.
Giọng nói của cô dịu trở lại, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
Thì ra là thế, tôi sẽ coi như là cùng nghề kỵ nhau, có thể hiểu được, nhưng bà thẳng thừng chê người ta là bác sĩ quèn thì đúng là hơi quá đáng đó, nói chuyện như thế thật thô lỗ.

Tần Dao Quang hơi đỏ mặt nhưng vẫn nghiêm túc nói:
Mẹ cứ thẳng tính như vậy đó, nói chuyện không bao giờ quanh co vòng vèo.


Ơ, là một con giun thành tinh ruột thông sao?
Cố Niệm Chi bật cười:
Viện trưởng Tần, bà nói chuyện hài hước quá đi thôi.

Cố Niệm Chi co ro mình lại dựa vào lưng ghế xe lăn, nhỏ giọng thì thầm:
Anh Hà, bà ta là ai vậy?

Giọng nói của cô hết sức yếu ớt, có vẻ không đủ sức để nói chuyện, nhưng thông qua tai nghe bluetooth mà cô đeo trên người, câu nói này vẫn truyền khắp phòng khách một cách rõ ràng.
Chỉ một câu này thôi cũng đã nhẹ nhàng chuyển trọng điểm sang vấn đề khác rồi.
Bà ta có đầy đủ căn cứ chứng minh bà ta chính là mẹ ruột của cô, cô còn muốn cãi chày cãi cối nữa sao?
Cho dù Hà Chi Sơ có ghét cay ghét đắng bà ta thì cũng không thể phủ nhận chuyện này.
Ánh mắt Tần Dao Quang lóe lên, nghiêm túc nói:
Niệm Chi, con thật sự không nhớ mẹ sao? Ôi, vậy xem ra vết thương của con thật sự rất nghiêm trọng. Mẹ đã nói không thể tìm đại mấy tên bác sĩ quèn ở đâu đó tới làm phẫu thuật cho con rồi mà, xem ra đã để lại di chứng rồi...

Người trong sảnh lớn cười phá lên. Bầu không khí căng thẳng vừa rồi lập tức biến mất.
Tần Dao Quang nghe cô nói mà bực cả mình, nhưng câu nói làm bà ta hết sức căm ghét ấy cũng đồng thời khiến cho bà ta hiểu ra, Cố Niệm Chi đang giả điên! Giả bộ mất trí nhớ!
Xem ra cô thật sự muốn thoát khỏi sự kiểm soát của người mẹ ruột này...
Câu nói
Liệu ai có thể sống sót sau khi bị súng AWM bắn bị thương?
của Tần Dao Quang mới vừa nhắc đến gần như bị mọi người quên hết sạch, sự chú ý của mọi người trong chớp mắt đã chuyển qua quan hệ của hai mẹ con này.
Một phần ba số người trong sảnh lớn này biết Cố Niệm Chi là vợ chưa cưới của Hà Chi Sơ, cũng biết cô là con gái của Tần Dao Quang, cũng biết chuyện cô mất tích ở tiệc sinh nhật vào tám năm trước.
Tám năm sau, cuối cùng được Hà Chi Sơ tìm về.
Cô biết rõ bà ta chính là mẹ ruột của cô!
Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục chối bỏ người mẹ ruột này à?
Vẻ mặt Tần Dao Quang trở nên lạnh lùng.
Cố Niệm Chi nghe thấy thế thì rất khó chịu, bác sĩ chui cái gì chứ, còn mặt mũi để mắng người ta nữa à?!
Cô không khách sáo cắt ngang lời bà ta, trầm giọng nói:
Xin đừng sỉ nhục nghề nghiệp của người khác. Thưa bà, xin hỏi bà làm nghề gì vậy? Sao bà lại nói bác sĩ đã cứu tôi là bác sĩ quèn?

Hà Chi Sơ cho hai tay vào trong túi áo, nhàn nhã đứng bên cạnh, môi hơi nhếch lên, trong đôi mắt sóng sánh hoa đào lóe ra ánh sáng quyến rũ, cằm hếch lên đầy hứng thú:
Bà ta cũng là bác sĩ, viện trưởng của bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Tần Thị, Tần Dao Quang - chuyên gia khoa não.

Cố Niệm Chi lắc đầu, nhíu chặt lông mày.
Cô nhìn Tần Dao Quang một lượt từ trên xuống dưới, sau đó khách sáo nói:
Chào bà, xin hỏi bà là ai? Có phải bà nhận lầm người rồi không?

Tần Dao Quang nheo mắt, nghĩ thầm trong bụng: Cố Niệm Chi đang mưu mô điều gì?
Nhưng như cô vừa nói thì hình như cô hoàn toàn không quen biết gì với Tần Dao Quang.
Không chỉ có Tần Dao Quang sửng sốt mà người trong sảnh lớn cũng ngơ ngác cả người.
Chỉ có mình Hà Chi Sơ là bình tĩnh, cụp mắt nhìn Cố Niệm Chi một cái:
Em vẫn chưa nhớ ra hay sao?

Còn có hạnh phúc cả đời của bà ta, cơ hội cuối cùng để níu kéo Hà Thừa Kiên của bà ta thì phải làm sao đây?
Tần Dao Quang hơi hối hận vì mình đã đối xử nghiêm khắc với cô, biết thế lúc trước đã làm mẹ hiền rồi, nói không chừng có thể...
Nhưng chuyện đến nước này thì hối hận cũng không kịp nữa.
Cô tiếp tục
thắc mắc
:
Viện trưởng Tần, xin hỏi bà đang nói cái gì đó? Súng AWM gì cơ? Tôi không hiểu gì hết...

Cô nghiêng đầu nhìn Hà Chi Sơ đứng bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu:
Anh Hà, không phải em bị người ta dùng dao tấn công à? Sao viện trưởng Tần cứ khăng khăng nói là bị thương do súng AWM?

Hà Chi Sơ gật đầu, cười nhạt nói:
Tôi cũng rất tò mò đấy, một tháng trước Niệm Chi bị kẻ xấu chém một nhát, nằm viện hơn một tháng, vừa mới khỏe lại. Viện trưởng Tần lại đột nhiên nói một câu bị súng AWM bắn bị thương, bà biết súng AWM là gì không?

Hơn nữa bà ta thật sự không có tình cảm mẹ con gì với cô, phải giả mù sa mưa như thế làm gì?
Tần Dao Quang siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế bản thân, dằn lại sự tức giận trong lòng, tỏ vẻ dịu dàng nói:
Con bé này, ngày xưa cũng hay trêu mẹ như thế, hôm nay con cũng nói như vậy. Bỏ đi, mẹ không chấp nhặt với con, thế nhưng vết thương của con thật sự đã lành rồi sao? Mẹ nghe nói đó là súng AWM đó... Súng AWM có thể bắn thủng giáp sắt đó... Bắn vào cơ thể của con người, cho dù là người sắt thì cũng bị chia năm xẻ bảy...

Cố Niệm Chi thầm mắng Tần Dao Quang vừa độc ác vừa ngu xuẩn, đứng trước mặt mọi người nhắc lại lần đó cô bị thương, thật sự là ngu chết đi được.
Trái tim Tần Dao Quang trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.

Tên Hà Chi Sơ này cũng bắt tay làm chuyện xấu với Cố Niệm Chi nói dối trắng trợn như vậy rồi à?

Bà ta nhớ rõ Hà Thừa Kiên đã từng nói với bà ta, Cố Niệm Chi bị súng AWM bắn trúng, cần tìm chuyên gia phẫu thuật khoa ngoại tim mạch tốt nhất để làm phẫu thuật!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.