Chương 2848: Thấy chiêu đỡ chiêu


Bà ta thầm rủa xả mưu ma chước quỷ của Cố Niệm Chi, đúng là cái thứ không ra gì, nhưng bề ngoài vẫn lạnh mặt, qua loa nói8 cho xong:
Tất nhiên tôi biết rồi, vì thế tôi mới ngạc nhiên, muốn biết con bé rốt cuộc đã làm như thế nào để chữa lành3 vết thương. Rõ là chết chắc rồi mà... Nhưng cậu Hà và con bé đồng thời phủ nhận thì tôi cũng thật sự không biết phải nó9i thế nào, chẳng lẽ tôi phải nói cho cậu biết là ai đã chính miệng nói cho tôi biết hay sao?



Nói đi chứ, là ai6 đã chính miệng nói cho bà biết?
Cố Niệm Chi bình tĩnh
hướng dẫn
bà ta.

Hành động lần đó là bí mật của quân đ5ội. Chuyện Tần Trí Ninh là lính bắn tỉa, Tần Dao Quang không hề biết.
Trái lại Cố Niệm Chi muốn xem xem Tần Dao Quan độc ác và ngu ngốc đến cỡ nào, dám đứng trước mặt mọi người công khai bí mật quân sự!
Bấy giờ Tần Dao Quang mới nhận ra Cố Niệm Chi đang khích bà ta, cái tên
Hà Thừa Kiên
lăn qua lăn lại trong miệng bà ta mấy lần, cơ mặt cũng rúm ró lại, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, bà ta trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói:
Thế sao, vậy mẹ đã nhớ nhầm rồi, thì ra không phải là súng AWM mà là do dao chém bị thương...

Cố Niệm Chi cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu vui vẻ nói:
Ồ? Hình như nhìn viện trưởng Tần hơi bị thất vọng ấy nhỉ? Chẳng lẽ trong lòng viện trưởng Tần rất mong tôi bị súng AWM bắn trúng chứ không phải bị dao chém à? Tôi có thể đảm bảo với bà, bị dao chém rất đau, vết chém sau lưng tôi nát bấy không còn hình thù gì cả...

Cô lại làm mặt xấu, cười nói:
Tôi nhớ là vừa rồi viện trưởng Tần còn nói tôi là con gái của bà, là điều kỳ diệu lớn nhất trong cuộc đời của bà, bà cứ thế mong ngóng điều kỳ diệu lớn nhất đời bà chết tức chết tưởi như vậy sao?

Giọng nói của Cố Niệm Chi nhẹ nhàng từ tốn, mềm mại thánh thót, truyền đi rõ mồn một trong sảnh lớn.
Tần Dao Quang bị chọc tức đến nỗi cơ mặt không ngừng co giật, vẻ mặt hết sức dữ tợn, gần như đã rơi vào bờ vực bùng nổ.
Mọi người trong phòng khách nhớ lại
tiếng gọi mẹ hiền
nghẹn ngào nức nở của Tần Dao Quang khi nãy thì cũng không nhịn được trao nhau một vẻ mặt ngầm hiểu.

Không đợi Tần Dao Quang lấy lại tinh thần thì Cố Niệm Chi lại nói với giọng điệu hết sức bình tĩnh:
Nếu bà đã khăng khăng nói tôi là con gái bà thì cứ cho là thế đi. Dù sao từ năm lên 6 tôi đã bị đưa đến nhà họ Hà rồi, đến bây giờ tôi 20 tuổi, trong suốt 14 năm qua, một người mẹ như bà chưa có ngày nào làm tròn bổn phận của một người mẹ, cho dù tôi không bị mất trí nhớ thì tôi không nhận ra bà cũng là chuyện bình thường.


Ôn Thủ Ức thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy lên dìu Tần Dao Quang đang loạng choạng sắp ngất xỉu, cười dịu dàng nói:
Niệm Chi, cô đừng nói nặng lời như vậy. Dì Tần đưa cô đến nhà họ Hà là vì muốn tốt cho cô, nếu không thì sao cô có thể đính hôn với anh Hà cơ chứ? Đúng không nào?



Hơn nữa trên đời này không có ba mẹ nào là không thương con, cho dù nói thế nào đi nữa thì bây giờ cô đã trưởng thành rồi, cứng cáp rồi, cứ thế quên mất người đã sinh cô ra, như vậy cũng không phải chuyện tốt, cô đừng bất hiếu với mẹ mình chứ!


Cố Niệm Chi ho nhẹ mấy cái, ôm ngực cúi đầu, khó xử nói:
Hai người có thể thống nhất cách trả lời rồi hãy nói chuyện tiếp có được không vậy? Cô bảo tôi hiếu thảo với bà ta, bà ta lại muốn tôi chết cho bà ta xem, vì thế ý của cô là tôi muốn báo hiếu cho bà ta thì nhất định phải chết cho bà ta xem à? Không làm thế thì là bất hiếu?



Cô nói như vậy là sao? Sao cô lại muốn tôi chết chứ? Vì bà ta hay sao? Nếu cô muốn bà ta làm mẹ của cô thì cô cứ nói thẳng ra đi, dù sao tôi cũng không cần, tôi thật sự không nhớ gì cả!


Cố Niệm Chi xoa đầu, tủi thân muốn bật khóc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.