Chương 2940: Món quà năm mới tuyệt nhất


Cố Niệm Chi chẳng để ý rằng Tần Dao Quang ở đó có thoải mái hay không. Dù sao đây cũng là ngục giam, bà ta tưởng khách sạn năm sao chắc?

Hơn n8ữa, trại tạm giam đang giam giữ Tần Dao Quang được trọng binh trông coi, Cố Niệm Chi không sợ có ai đó giở trò.
Một đĩa bò viên chiên xù đặt bên trái tay Cố Niệm Chi, bên phải là đĩa cá lư hấp, trên còn có mấy sợi hành xanh điểm xuyết.
Cạnh đĩa bò viên là đĩa nộm gà, thơm mà không ngấy, giòn nhưng không nát.
Cạnh đĩa gà là một đĩa vải còn nóng hầm hập.
Bên cạnh đĩa cá lư hấp là món vây cá mập. Tuy hình thức của nó chẳng ra sao, nhưng sau khi nếm thử một miếng thì Cố Niệm Chi ăn sạch bát vây cá mà Lộ Cận múc cho.

Năm mới vui vẻ.
Hà Chi Sơ vẫy tay với cô, nhìn bóng xe cô rời đi.
Sau khi Cố Niệm Chi đi, nụ cười trên mặt anh mới nhạt dần. Anh sờ mặt mình, cảm thấy quai hàm rất mỏi.
Hà Chi Sơ cười nhẹ, trả lời:
Buổi tối anh có kế hoạch rồi, mở tiệc với một đám bạn thân hồi nhỏ, cùng đếm ngược sang năm mới.

Cố Niệm Chi hài lòng giơ ngón cái với anh:
Bingo! Thấy anh vui em cũng vui theo. Tối cứ chơi thoải mái đi nhé! Mai em sẽ chúc anh năm mới vui vẻ!

Cô lấy thìa đẩy lớp này ra, lộ ra tầng gân hươu bên dưới, mề vịt, trứng bồ câu, yếm ba ba và trai, có vẻ như đã hầm đủ lửa.
Ở dưới cùng, cô nhìn thấy lớp chân giò hun khói lót nền, thêm sườn heo, ba chỉ, gân chân và gà thả vườn, vịt đi bộ, nấm đông cô, măng đông và nấm đùi gà hầm canh.
Hương thơm ngào ngạt khơi dậy ham muốn ăn uống trong người, Cố Niệm Chi vô thức động đậy ngón tay.
Từ món Phật nhảy tường này, có thể thấy Lộ Cận và Lộ Viễn đã chuẩn bị cho đêm tất niên này từ lâu, bởi vì những thứ này không thể làm ra trong một tiếng được.

Đây là Phật nhảy tường ạ?
Cố Niệm Chi mừng rỡ lại gần nhìn kỹ.
Trong chiếc thố đất tử sa mập mạp như vò rượu nhỏ, bên trên cùng là một con hải sâm màu tím, bên cạnh là hai con bào ngư tròn tròn, hoa keo màu ngọc, vây cá trắng non, cồi sò mềm mại, tôm đỏ rực.
Lúc nào cũng nở nụ cười khó thật đấy.
Quay lại xe mình, nhìn cuộc gọi của mấy cười bạn, anh tủm tỉm xác nhận lịch trình buổi tối.
Thấy cô bước ra, Lộ Cận vội nói:
Niệm Chi, đồ ăn xong rồi, ra ăn đi con.

Cố Niệm Chi đang đói, bình sữa bò ban nãy đã tiêu hóa trong quá trình cô tắm rồi. Vào phòng ăn, quả nhiên cô thấy Lộ Viễn làm một bàn đồ ăn lớn.
Cố Niệm Chi cảm động ngồi xuống:
Chú Lộ, ba, hai người mau ngồi đi, chúng ta cùng đón năm mới!

Trên bàn cơm, xung quanh món Phật nhảy tường này vẫn còn những món khác mà Lộ Viễn làm.

Ừ, không vấn đề gì. Nhất định tôi sẽ đến mà, các cậu cứ chuẩn bị rượu đi, hôm nay phải chơi tới bến.



Ba nghe đây.
Lộ Cận cười tủm tỉm, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Cố Niệm Chi quay lại phòng khách, kể lại tình hình trên tòa hôm nay sinh động như thật.

Thật không?
Hà Chi Sơ đứng thẳng người, chăm chú đánh giá cô một lúc.
Đúng là mấy hôm nay cô mệt mỏi thật, bước ra khỏi tòa án, hai má cô hơi ửng hồng. Son môi đã trôi, lộ ra màu môi hơi trắng. Đôi mắt sáng long lanh đã có vẻ mệt mỏi, thậm chí đến cả quầng thâm mắt ít thấy cũng xuất hiện.
Sau đó cô hớn hở chạy vào nhà tắm dùng thử lọ tinh dầu oải hương mới để ngâm bồn.
Cô ngâm tầm nửa tiếng mới dậy, sau đó thực hiện đủ các bước chăm sóc da, cuối cùng dọn dẹp xong, thay quần áo ở nhà rồi bước ra ngoài phòng khách đã là một tiếng sau.
Nếu ngay cả nhà tù quân sự cũ3ng không nhốt nổi Tần Dao Quang, Cố Niệm Chi thật lòng nghĩ người nhà họ Hà
ra chuồng gà
hết là vừa.
Vì vậy cô yên tâm rời khỏi tòa án, đi 9thẳng tới bãi đỗ xe lấy xe.

Đi đi con, ba mới làm cho con lọ tinh dầu oải hương mới đấy, có thêm thành phần đặc thù ba mới nghiên cứu ra. Chất đó vừa giúp con dễ ngủ, vừa thả lỏng cơ bắp.
Lộ Cận cười tủm tỉm chỉ về phía nhà tắm.
Cố Niệm Chi vui vẻ ôm chặt lấy ông:
Cảm ơn ba nhiều.

Cô dùng ánh mắt cảnh cáo Lộ Cận, bảo ông đừng nói lung tung.
Lộ Cận không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con gái yêu không vui, vội vàng đổi chiều gật đầu:
Đúng đúng, tay nghề của Lộ lão đại không có chỗ nào để chê hết!


Con gái rượu!
Lộ Cận kích động không biết nên yêu thương cô thế nào cho đủ, hai mắt nhìn Cố Niệm Chi sáng lấp lánh, chỉ muốn cho cô tất cả.
Lộ Viễn quay đầu giả vờ không thấy, làm vẻ mặt ghét bỏ, nói:
Lộ Cận, chú nói chuyện cẩn thận đi, không thì chưa nói chuyện vụ án xong, lý trí của chú đã bỏ nhà ra đi rồi.

Cô như hóa thành chúa tể diễn trò, bà hoàng đóng kịch, một người nhập n vai,
diễn
lại tình hình trên tòa hôm nay.
Lộ Cận xem say mê, vô cùng nhập tâm, hú hét theo từng tình huống, quả là người xem đủ tư cách.
Cố Niệm Chi đẩy cửa nhà mình ra, quả nhiên Lộ Cận và Lộ Viễn đều ngồi trên sofa nhỏm dậy, nhìn cô đầy quan tâm.
Cô cảm thấy bao mỏi mệt của mình đều tan biến cả. Vứt cặp máy tính và cặp công văn lên sofa, Cố Niệm Chi vào bếp mở tủ lạnh lấy một bình sữa bò ra, tu một hơi hết nửa bình.

Coi như chú thức thời.
Lộ Viễn hừ lạnh, bước vào phòng bếp chuẩn bị đồ cho đêm tất niên.
Cố Niệm Chi xoa gáy, nói với Lộ Cận:
Ba, con đi tắm đây, hôm nay mệt quá đi mất.


Niệm Chi, trời lạnh thế này sao con lại uống sữa lạnh?
Lộ Cận vội theo vào:
Để ba hâm lại sữa cho con.

Cố Niệm Chi làm mặt quỷ:
Ba à, con nóng trong. Ba không thấy con bật Tần Dao Quang trên tòa như thế nào đâu!

Đến bãi đỗ xe, cô nhìn thấy Hà Chi Sơ ăn mặc quân trang phẳng phiu ngồi trước xe đợi cô. Đôi chân dài duỗi ra phí6a trước, anh khoanh tay, đôi mắt hoa đào lẳng lặng nhìn cô lại gần, sau đó mỉm cười, bình tĩnh nói:
Đêm tất niên hôm nay đi đâu chơi đây? Anh đi với5 em.

Cố Niệm Chi lấy chìa khóa điều khiển từ xa ra mở cửa xe, cười nói:
Không cần đâu, em không đi đâu cả. Hôm nay mệt quá, em chỉ muốn ở nhà một mình nghỉ ngơi thôi.


Anh đừng có ngắt lời linh tinh, đi nấu cơm đi. Hôm nay là đêm tất niên, làm nhiều món ngon vào!

Thấy nét mặt Lộ Viễn sầm xuống, Cố Niệm Chi vội hòa giải:
Chú làm món gì ăn cũng ngon hết ấy! Đúng không ba?

Lộ Viễn khá hơn Lộ Cận nhưng vẫn bị hấp dẫn.
Ông biết vụ án này vẫn chưa khép lại, vẫn phải đợi có chứng cứ mới rồi thẩm án lại một lần nữa thì vội gật đầu đồng ý:
Vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, đúng là nên thẩm vấn tiếp.

Hà Chi Sơ đau lòng xoa đầu cô:
Được rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ngủ một giấc, mai là sang năm mới rồi.

Cố Niệm Chi gật đầu, tiện tay kéo cửa xe ra, cười hỏi:
Anh thì sao? Đêm tất niên đó, là cơ hội bay nhảy tuyệt vời.

Bộ đồ ăn sứ trắng hoa lan bày khắp bàn, giữa bàn là một cái thố đất tử sa. Cố Niệm Chi mở nắp ra, mùi hương ngào ngạt ùa vào mũi cô.
Lộ Cận vui vẻ chỉ vào cái thố đó, nói:
Đây là Phật nhảy tường, món sở trường của Lộ lão đại đấy! Bao nhiêu năm rồi anh ta chỉ làm có một lần thôi, hôm nay là lần thứ hai. Nhờ phúc con gái yêu, hôm nay ba lại được ăn rồi.

Lộ Cận nghe những lời Tần Dao Quang nói trên tòa thì tức đỏ mặt, giận dữ vỗ bàn:
Bà ta gắn thêm con chip ngu vào đầu à? Ai yêu thầm bà ta? Nếu biết bà ta nói vậy thì dù có bị Hà Thừa Kiên phát hiện ba cũng phải đối chất với bà ta!

Cố Niệm Chi cười:
Ba không thấy con mắng lại rồi à? Yên tâm, có con ở đây, ba không thiệt thòi đâu!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.