Chương 2943: Người thạo nghề vừa ra tay là biết có được hay không


Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào tivi một lúc, phát hiện ra Peter mà cô nhìn thấy ban nãy đã biến mất.

Rốt cuộc là đã xảy 8ra chuyện gì?

Cố Niệm Chi chỉ muốn ngồi yên suy nghĩ.

Không cần ạ, lát em ra ngoài ăn.
Cố Niệm Chi cười giảo hoạt:
Bây giờ em vẫn muốn ngủ tiếp, tạm biệt anh!

Cô vẫy tay với điện thoại, sau đó tắt video call đi, lại về giường nằm, giơ điện thoại lên tìm thông tin về vụ hỗn loạn vừa rồi.
Hà Chi Sơ cúp điện thoại, đứng dậy thì nhìn thấy Tạ Thanh Ảnh bưng một khay đồ ăn tới, cười nói:
Hà thiếu, cả đêm anh không ngủ rồi, cũng chẳng ăn gì, chỉ uống rượu. Nào, dùng bữa trưa đi.

Hóa ra Peter bên này có thể đối ứng.
Hơn nữa hình như anh ta còn quen át chủ bài Viễn Đông
Peter
bên này.
Điều này có nghĩa là gì?
Đúng rồi! Đây thật ra là một sơ hở!
Dù là át chủ bài Viễn Đông Peter thật thì anh ta cũng là người dùng súng nhiều năm, lý nào lại hoàn hảo đến thế, ngay cả một vết chai cũng không có?
Vì vậy chắc chắn anh từng tu bổ lại toàn thân từ trên xuống dưới…

Tôi nghĩ cho Niệm Chi thôi.
Lộ Cận 5ngại ngùng xoa đầu:
Đây là năm đầu Niệm Chi đón tất niên ở đây, tôi muốn cho con bé một đêm khó quên.


Nếu hôm nay chú và con bé đến New York thì đúng là một đêm cả đời không quên được đấy.

Lộ Viễn ngồi xuống sofa, bắt đầu xem toàn bộ tin tức về sự kiện này.
Hai Peter và hai Hoắc Thiệu Hằng chạy tới chạy lui trong đầu cô, nhanh tới nỗi cô không tóm được.
Cô cứ nghĩ rằng ở bên đây không có Peter, vì Hoắc Thiệu Hằng bên này đã chiếm mất vị trí của Peter, thậm chí đến cả tên tiếng Nga cũng giống Peter ở thế giới bên kia như đúc.
Ngờ đâu chỉ một thoáng ban nãy đã lật đổ nhận thức của cô hoàn toàn.
Dứt lời, Cố Niệm Chi chuyển sang gọi video.
Hà Chi Sơ nhìn thấy hình ảnh Cố Niệm Chi vừa mới rời giường trong điện thoại.
Sắc mặt cô rất trắng, nhưng hai má lại ửng hồng, mái tóc rối bời xõa sau lưng, quần áo thì nhăn nhúm, trên giường bừa bộn, đúng là giống vừa mới dậy.
Còn giọng nói thì càng dễ giải thích hơn
Đám đại lão giới tình báo này chỉ cần một giây là đã biến mình thành một người khác rồi. Dù là bạn bè người nhà nhiều năm gặp nhau cũng không nhận ra.
Từ nhỏ Hoắc thiếu đã theo nghiệp binh, mười năm trời vẫn luôn đứng vững vị trí đại lão giới tình báo.
Ví dụ như giọng họ không giống nhau, giọng Hoắc thiếu là giọng trầm ấm như tiếng chuông, giọng át chủ bài Viễn Đông Hoắc Thiệu Hằng bên này lại là giọng nam trung tươi sáng.
Hơn nữa, át chủ bài Viễn Đông Hoắc Thiệu Hằng này mang vẻ ngoài tinh xảo hơn, như thể đã trang điểm tỉ mỉ vậy.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp, cô từng chú ý đến tay anh ta. Bàn tay ấy không hề có tì vết, ngay cả vết chai của người cầm súng lâu năm cũng biến mất…

Cố Niệm Chi quay về phòng mình, đóng cửa khóa trái lại.
Cô vốn không ngủ được, chỉ đi đi lại lại trong phòng, lòng rối như tơ vò.
Cố Niệm Chi siết chặt nắm tay, nở nụ cười trút được gánh nặng. Cô quăng cả người mình lên giường, sung sướng ôm chăn lăn hai vòng.
Cô vui lắm, thật sự vui lắm lắm luôn…
Niềm vui mà không lời nào diễn tả được, chỉ có khóe môi và đôi mắt cong cong chứng minh là cô đang vui biết bao nhiêu.
Cô cầm điện thoại lùi ra một góc, yếu ớt nói:
Ba, chú Lộ3, con thấy hơi khó chịu, về nằm một lúc đã.


Có muốn ăn gì rồi ngủ không con?
Lộ Cận thấy mặt cô tái thì tưởng cô bị 9cảnh vừa rồi dọa sợ:
May mà Niệm Chi từ chối lời đề nghị của tôi, không bây giờ chúng ta mới là người hốt hoảng.

Lộ V6iễn nhíu mày nói:
Chú còn định đi đến quảng trường Thời Đại xem countdown cơ à?

Ngay khi cô đang đắm chìm trong ảo tưởng hai người gặp nhau, điện thoại của cô đổ chuông.
Thật ra thì Cố Niệm Chi không muốn nghe lắm, nhưng chuông điện thoại cứ reo không ngừng, cô đành phải cầm lên.
Là Hà Chi Sơ.
Cô ngồi dậy, lười biếng nhận cuộc gọi:
A lô, anh Hà à, năm mới vui vẻ!

Hà Chi Sơ:


Anh vẫn đang ở biệt thự của bạn, xung quanh vẫn còn đống hỗn độn của buổi liên hoan hôm qua.
Hà Chi Sơ câm nín lắc đầu:
Sao thế? Hôm qua kiện vụ đó xong em mệt à?

Cố Niệm Chi thật thà gật đầu:
Dạ, hôm qua về ăn tối xong thì mệt. Em còn nói là đợi mười hai giờ dậy đếm ngược, ngờ đâu ngủ tới trưa luôn.

Hà Chi Sơ hỏi:
Em ăn sáng chưa? Có cần anh bảo người mang sang không?

Bàn tay cầm điện thoại của Cố Niệm Chi bắt đầu toát mồ hôi.
Cô chắc chắn thân phận của át chủ bài Viễn Đông
Peter
là giả, nhưng anh ta có phải chính là Hoắc thiếu ở thế giới bên kia giống như cô nghĩ không?
Cố Niệm Chi nhớ lại những điểm khác biệt giữa át chủ bài Viễn Đông Peter và Hoắc Thiệu Hằng ở bên kia.
Từ mười hai giờ tối hôm qua tới giờ, anh vẫn đợi điện thoại của Cố Niệm Chi, nhưng chờ mãi tới bây giờ vẫn không có. Anh đành phải tự gọi.

Hôm qua em nói em sẽ gọi điện chúc mừng anh mà.
Hà Chi Sơ thản nhiên nói, ngón tay vẩy tàn thuốc.
Cố Niệm Chi ngại ngùng mím môi cười:
Hôm qua em ngủ quên, quên cả dậy đếm ngược với cướp lì xì luôn. Em ngủ mãi tới vừa rồi mới dậy ấy. À đúng rồi, nếu anh không tin thì em mở video cho xem.

Cô đặt suất cơm Tây vừa làm xong tới trước mặt Hà Chi Sơ. Trên khay có một bát salad Caesar nhỏ, một miếng bít tết tiêu đen, một đĩa khoai tây nghiền và một ly sữa bò ấm.

Ly sữa bò này khiến Hà Chi Sơ nhớ tới Cố Niệm Chi, vô thức cầm lên uống.

Lúc uống, anh không để ý nên trên môi xuất hiện một vòng sữa trắng. Người đàn ông lạnh lùng nay lại thêm nét trẻ con.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.