Chương 3083: Để lộ


Có điều anh vừa nhúc nhích, một luồng lực đã kéo anh về hiện thực.

Ý thức quay lại, Hà Chi Sơ hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hà Thừa Kiên, Cố Niệm Chi sợ nếu đến giao thừa Hà Chi Sơ vẫn chưa tỉnh, ông ta sẽ tuyên bố cả nước bỏ trừ tịch với tết Âm lịch.
Bọn họ đứng trước cửa phòng bệnh hàn huyên. Dần dần, số người tới đây đợi Hà Chi Sơ tỉnh lại càng lúc càng đông, chen chúc cả hành lang.

Cháu không muốn anh Hà có gánh nặng tâm lý.
Tạ Thanh Ảnh thẳng thắn:
Cháu bằng lòng làm thí nghiệm là việc của cháu, không liên quan gì đến anh ấy.


Ý cháu là… cháu không muốn Chi Sơ cảm kích cháu vì chuyện này?
Hà Thừa Kiên cười ha ha, nét tối tăm trong mắt càng sâu hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, Hà Thừa Kiên liếc thấy Cố Niệm Chi và Peter đi tới.
Nhìn bọn họ, Hà Thừa Kiên nói với Tạ Thanh Ảnh:
Cháu xem Peter kìa, phó tổng lãnh sự Liên Xô, vứt hết mặt mũi sang đây chạy vòng vòng theo chân Niệm Chi. Cậu ta có sợ ai nói ra nói vào đâu.

Hành lang kín mít, ánh đèn trần vô cùng chói mắt khiến đôi mắt Hà Chi Sơ hơi đau. Anh nhắm mắt lại theo bản năng.
Lúc mở mắt ra, điều đầu tiên anh thấy là người cha đang lo lắng cho mình.
Sắc mặt cô ửng hồng, có vẻ ngại ngùng.

Ồ? Sao thế?
Hà Thừa Kiên hứng thú hỏi, nhìn Tạ Thanh Ảnh e lệ.

A Sơ, con thấy khá hơn chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?
Hà Thừa Kiên lo lắng.

Con không sao.
Hà Chi Sơ mỉm cười:
Để ba lo lắng rồi.

Cố Niệm Chi không muốn bị những người này chen, bị Hoắc Thiệu Hằng túm tay áo kéo ra góc khác.
Không bao lâu sau, đèn đỏ trước cửa phòng tắt.
Tạ Thanh Ảnh cân nhắc một lúc, thản nhiên nói:
Vậy thôi, nó ra thế nào thì cứ vậy đi. Cháu sẽ không né tránh anh ấy chỉ vì anh ấy biết đâu.


Vậy mới đúng chứ.
Hà Thừa Kiên vỗ vai cô:
Chuyện tình cảm, đã ưng thì cứ liều mà theo đuổi thôi. Đến ánh mắt của người khác còn không chịu được thì làm sao theo đuổi được người mình thích?

Cô vẫn mặc bộ đầm 6liền Dior màu hồng cánh sen, dáng người thon thả, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Hà Thừa Kiên rất tán thưởng khí chất của Tạ Th5anh Ảnh, dịu dàng nói:
Không cần phải gọi là Thượng tướng Hà đâu. Bác và nhà cháu quen nhau lâu rồi mà, cháu cứ gọi ‘bác Hà’ là được.

Hà Thừa Kiên nheo mắt, cầm tẩu thuốc rít một hơi:
Cái này thì khó đây. Bác chỉ có thể nói là bác sẽ không chủ động nói chuyện này với con bác. Nhưng khi ấy cháu nói sẽ phẫu thuật là trước mặt rất nhiều người. Bác không có cách bịt miệng nhiều người như thế.

Nhớ lại tình hình ngày hôm đó, Tạ Thanh Ảnh cũng thấy hơi hối hận. Khi ấy cô quá xúc động, nói ra trước mặt bao nhiêu người. Lẽ ra cô nên lén lút tự đề cử với Thượng tướng Hà, vậy thì sẽ dễ giấu hơn.
An8h mở to mắt, trước mắt đen thui không ánh sáng, trên mặt anh hình như còn đeo mặt nạ bảo hộ.
Luồng dưỡng khí cuồn cuộn tiến3 vào, tinh thần anh cũng dần dần khôi phục.
Ngay khi anh từ từ tỉnh lại, ngoài phòng bệnh, Tạ Thanh Ảnh và Hà Thừa Kiên đan9g nói chuyện với nhau.

Thượng tướng Hà, cháu muốn xin ngài một chuyện.
Tạ Thanh Ảnh nhỏ giọng.
Tình trạng chân không trong phòng bệnh cũng dần biến mất, người bên trong phải thích ứng với hoàn cảnh một lúc.
Vài người mặc đồ phẫu thuật màu trắng bước vào, chỉnh trang lại cho Hà Chi Sơ xong mới đẩy anh ngồi xe lăn ra.
Mặt Tạ Thanh Ảnh càng đỏ, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm:
Nếu bác Hà nói vậy, cháu cũng không muốn lừa bác. Cháu rất thích thiếu tướng, nhưng cháu mong anh ấy thích cháu thật lòng, chứ không phải vì chuyện khác, khiến tình cảm hai bên quá phức tạp.

Cái cô muốn là tình cảm nam nữ yêu nhau thuần khiết.
Tạ Thanh Ảnh là người thông minh, hiển nhiên cảm nhận được. Nhưng cái cô muốn không phải là cái danh, cô chỉ muốn tình cảm thật lòng từ Hà Chi Sơ.
Tạ Thanh Ảnh nhìn xung quanh, giọng nhỏ hơn:
Bác Hà, cháu muốn bác giúp cháu một chuyện. Xin bác đừng… nói chuyện cháu cũng phẫu thuật ra.

Cố Niệm Chi nghe vậy thì câm nín.
Ai dám bàn tán về KGB?
Tạ Thanh Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, mừng rỡ nhìn Hà Thừa Kiên:
Bác Hà.


Ừm nói đi, cháu có chuyện gì?
Hà Thừa Kiên đã nhìn Tạ Thanh Ảnh với con mắt khác.
Cô không nói gì, cười nói với Tạ Thanh Ảnh:
Chị cũng tới thăm anh Hà à? Chắc là anh Hà tỉnh rồi nhỉ?

Tạ Thanh Ảnh cười gật đầu:
Chắc là tỉnh rồi, chị qua xác nhận rồi về thôi.

Ngay khi anh phát hiện ra căn phòng của ông cụ Tần có chỗ không ổn, anh chọn nhắn tin cho ba mình. Anh biết, trong tình huống ấy, chỉ có ba anh mới có năng lực và điều kiện cứu anh.


Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Vành mắt Hà Thừa Kiên đỏ hoe, ông ta vội lùi sang một bên, giấu đi cảm xúc của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.