Chương 3084: Để lộ


Anh không nói là mình tìm ai, nhưng hình như mọi người đều biết.

Đám đông tránh ra để Hà Chi Sơ nhìn thấy người mình muốn tìm – Cố Niệm8 Chi.
Trên hành lang tràn ngập không khí vui sướng của ngày lễ.
Những người vừa đến thăm Hà Chi Sơ đều đi hết, trên hành lang chỉ còn lính cần vụ của Hà Thừa Kiên và Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ kéo tay Cố Niệm Chi từ lúc nào, cười nhẹ:
Em thì sao? Có muốn sang nhà anh dùng bữa tất niên không?

Đương nhiên là Cố Niệm Chi không muốn, cô đang nghĩ xem nên từ chối như thế nào thì có tiếng bước chân lộp cộp từ phía sau, cùng một giọng nói cao vút.
Người tới thăm Hà Chi Sơ khá nhiều nhưng đa phần đều là cấp dưới, một số khác là cấp dưới của ba anh, những người này coi như là3 nòng cốt của nhánh bọn họ.
Biết Hà Chi Sơ không sao, bọn họ mới hoàn toàn yên tâm.
Tại sao bà ta lại không biết có người theo dõi mình từng giây từng phút?
Những người đó nấp ở đâu?

Tốt quá rồi!


Quả nhiên thiếu tướng không sao.

Có điều Hà Chi6 Sơ nhìn cô chăm chú như thế, cô hết cách trốn rồi.
Mỉm cười bước ra khỏi dòng người, cô nghịch ngợm nói với Hà Chi Sơ:
Anh Hà, anh k5hỏe thật chưa? Sao còn ngồi xe lăn?


Ha ha ha ha! Tôi đã nói là thiếu tướng phúc lớn mạng lớn! Không sao đâu mà!

Binh lính xung quanh cười vang, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay.

Hà thiếu? Cậu không sao chứ? Có cần tôi kiểm tra lại một lần nữa không?

Đó là giọng của Tần Dao Quang.
Tầm mắt bà ta lúc đầu bị gương mặt của anh hấp dẫn, nhìn xuống mới thấy Hà Chi Sơ nắm tay Cố Niệm Chi.
Ôn Thủ Ức cũng phát hiện ra, cô ta nhìn hai bàn tay đang nắm nhau một lúc rồi mới ngẩng đầu cười:
Hà thiếu tỉnh rồi à? Lần này anh phải cảm ơn cô Tạ đấy. Cô ấy chủ động xin ra trận, ngồi trong phòng vũ khí âm thanh phát sóng hạ âm 24 tiếng mới có được những số liệu tổn thương quý báu.

Hà Thừa Kiên thản nhiên:
Lúc nào chẳng có người theo dõi họ, sao nói là tự do được?

Tần Dao Quang giật thót, theo bản năng nhìn xung quanh.
Cũng may Ôn Thủ Ức đứng cạnh nhanh nhẹn đỡ lấy:
Dì Tần! Dì cẩn thận!

Ngón tay Hà Chi Sơ chỉ vào Tần Dao Quang, lạnh lùng nói với Hà Thừa Kiên:
Lần này con gặp chuyện có liên quan rất nhiều tới bọn họ. Sao ba vẫn để bọn họ tự do như vậy?

Cố Niệm Chi thấy nhiều người như thế thì t9ự giác lui sang một bên đứng với Hoắc Thiệu Hằng.
Cô cũng mong Hà Chi Sơ không sao, như thế cô mới được về nhà.

Ơ? Được đấy chứ? Có phải thiếu tướng định mời anh em ăn bữa tất niên không?

Hà Chi Sơ nhìn Hà Thừa Kiên, ý tứ đã cực rõ ràng.
Ôn Thủ Ức rũ mắt, nhẹ nhàng nhéo Tần Dao Quang.
Tần Dao Quang hiểu ý, quay đầu lại đánh giá Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, sự lạnh lùng trong mắt tỏa ra.
Tần Dao Quang bị ánh mắt của Hà Chi Sơ dọa cho lảo đảo suýt ngã.
Đối mặt với con trai vừa tỉnh lại, đừng nói là mời mọi người sang nhà họ Hà ăn bữa tất niên, dù bây giờ Hà Chi Sơ có muốn lên cung trăng Hà Thừa Kiên cũng nghĩ cách.
Ông ta vung tay:
Không thành vấn đề! Mọi người sang nhà tôi ăn tất niên thôi!

Hà Chi Sơ thấy mọi người nhiệt tình như thế, trong lòng cũng kích động.
Anh phất tay với mọi người, cười nói:
Để mọi người lo lắng rồi. Hôm nay là trừ tịch, mọi người không về nhà, chẳng lẽ muốn sang nhà tôi ăn tất niên sao?

Hà Chi Sơ thấy cô cười thì vô thức cười theo, đôi mắt hoa đào giấu hết cảm xúc vào trong.
Anh đỡ tay cầm, dùng chân chống đất, từ từ đứng dậy.
Cô ta không hề nhắc tới chuyện Cố Niệm Chi cầm dao mổ chính, cũng không nhắc tới bản thân, chỉ mơ hồ đẩy hết công lao lên người Tạ Thanh Ảnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.