Chương 3088: Đường em phải đi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1146 chữ
- 2022-02-24 03:32:10
Đôi mắt Ôn Thủ Ức sa sầm xuống, cười nói:
Cảm ơn sự khen ngợi của Thượng tướng Hà, tôi sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, cũn8g sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của tập đoàn bệnh viện Tần thị.
Ừ, làm chức vụ gì thì sẽ suy tính cho công việc đó, Viện3 trưởng Ôn đúng là một viện trưởng tốt.
Hà Thừa Kiên nói xong thì đi lướt qua cô ta, bước tới xe riêng có lớp bọc thép chống đạn9 của mình rồi lên xe.
Chẳng mấy chốc, Hà Chi Sơ cũng đứng dậy khỏi xe lăn, bước lên xe.
Thế lực của nhà họ Tần mạnh hơn những gì bọn họ tưởng.
Nghĩ đến tay súng bắn tỉa Nga ở bên ngoài cao ốc bệnh viện này, Hà Chi Sơ không dám lơ là.
Tạ Thanh Ảnh thì lại không nghĩ nhiều như thế, cô chỉ vô cùng bất ngờ với sự săn sóc và chu đáo của Hà Chi Sơ, nhưng trong lòng lại dễ chịu và vui sướng đến khôn cùng.
Tất nhiên, đâu chỉ làm cầu, mà có làm thuyền, làm đường cáp treo, làm giày dưới chân thì tôi cũng chẳng tiếc.
Cố Niệm Chi nhếch môi, nheo mắt nói:
Anh Peter, lúc nào anh cũng thả thính dẻo miệng thế à? Quen bao nhiêu cô rồi mới tập được như thế này?
Cái này còn cần luyện tập nữa à?
Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy tay cô:
Bây giờ có thể cho phép tôi đón Tết Âm lịch của Trung Quốc cùng em không?
Cô ta cũng là người từng được tiếp nhận huấn luyện gián điệp, mặc dù không chuyên nghiệp bằng những gián điệp thật sự, nhưng cô ta vẫn thông thạo đường đi nước bước.
Cô ta đứng bên lề đường một lát mới lấy điện thoại ra gọi cho thư ký của mình lái xe tới đón cô ta về nhà.
...
Cố Niệm Chi nén cười, duỗi một ngón tay tì lên lồng ngực của Hoắc Thiệu Hằng đang kề sát bên cạnh mình, chầm chậm đẩy ra, hờ hững nói:
Anh Peter đừng nói đùa nhé, sao tôi dám coi anh Peter là cây cầu được? Tôi chán sống rồi sao?
Nhưng tôi bằng lòng làm cây cầu cho em.
Hoắc Thiệu Hằng siết chặt ngón tay cô để lên trước ngực, cười nói:
Chỉ cần em đừng phá hủy tôi là được rồi.
Cố Niệm Chi mỉm cười ngẩng đầu nhìn xoáy vào đôi mắt sâu của anh:
Thật sự bằng lòng làm cây cầu cho tôi sao?
Đây chính là sức mạnh của tình yêu, là quy luật tự nhiên không thể nào thay đổi được.
Hà Thừa Kiên cũng ló đầu ra nói với Tạ Thanh Ảnh:
Thanh Ảnh à, mấy ngày Tết nhất này đừng đi lung tung ngoài đường, ở nhà ăn Tết cho đàng hoàng. Chú sẽ sai người gia tăng các biện pháp bảo vệ an toàn ở gần nhà cháu.
Cảm ơn anh Hà, cảm ơn Thượng tướng Hà.
Giọng nói của Tạ Thanh Ảnh cũng trở nên run rẩy.
Tạ Thanh Ảnh không lên xe6, cô giao lại xe lăn cho lính cần vụ của Hà Chi Sơ, khom lưng vẫy tay với người ngồi trong xe, cười nói:
Anh Hà về nghỉ ngơi cho5 khỏe nhé, em về nhà trước đây, đợi ăn Tết xong chúng ta liên lạc sau nhé.
Hà Chi Sơ gật đầu, hờ hững nói:
Để lính cần vụ của tôi chở em về, ba ngày Tết này đừng đi lung tung, nếu muốn ra khỏi nhà thì gọi điện cho tôi trước đã, để tôi sai người sang đưa đón em.
Hà Chi Sơ sắp xếp như vậy chỉ đơn giản là vì lo lắng đến vấn đề an toàn.
Cố Niệm Chi đi chiếc xe SUV của Hoắc Thiệu Hằng quay về dãy căn hộ chung cư của Lộ Cận và Lộ Viễn ở.
Lúc bước xuống bãi xe của chung cư, Cố Niệm Chi mới cười nói:
Cảm ơn anh Peter, hôm nay là giao thừa, là ngày Tết truyền thống của người Trung Quốc bọn tôi, tôi không làm phiền anh nữa.
Hoắc Thiệu Hằng túm cánh tay của cô kéo cô về phía mình một cái, cúi người ghé vào sát bên tai cô, thấp giọng nói:
Dùng xong thì muốn bỏ chạy à? Luật sư cô Cố, cô qua cầu rút ván, cũng không hỏi xem cây cầu này có bằng lòng hay không.
Cảm giác được người ta quan tâm bảo vệ, săn sóc lo lắng như thế này trong chớp mắt tụ lại thành một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng cô.
Trái tim cô cứ đập thình thịch liên hồi, lỗ tai ong ong, cô sắp không thể che giấu được niềm vui này nữa rồi, nó sắp trào ra khỏi lồng ngực của cô rồi.
Ôn Thủ Ức lạnh lùng nhìn nét đỏ ửng trên gò má Tạ Thanh Ảnh thì chợt cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Hạnh phúc đến quá nhanh, cô không dám tin đây là sự thật.
Nhưng hôm nay là giao thừa, cho dù cô có muốn đi đâu chăng nữa thì cũng phải ở nhà đón Tết cho đàng hoàng.
Tạ Thanh Ảnh đi tới một chiếc xe khác dưới sự bảo vệ của lính cần vụ Hà Thừa Kiên, sau đó được đưa về nhà.
Tại sao...
Tại sao không phải là cô ta?
Chuyện mà Tạ Thanh Ảnh có thể làm, cô ta không làm được hay sao?
Bấy giờ chiếc xe riêng chống đạn của Hà Thừa Kiên mới bắt đầu khởi động chạy về phía nhà chính nhà họ Hà.
Ôn Thủ Ức bị bỏ lại đứng lẻ loi bên lề đường, không ai quan tâm cô ta sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng cô ta biết chắc rằng, ở nơi mà cô ta không nhìn thấy, có rất nhiều người đang theo dõi cô ta.
Cứ coi như cô ta không bằng Cố Niệm Chi đi, nhưng tại sao đến cả Tạ Thanh Ảnh cũng không sánh bằng?
Ôn Thủ Ức vô thức sờ lên mặt mình.
Mặt cô ta lạnh lẽo như đá, không thể nào so bì được với làn da mịn màng hồng hào tự nhiên bẩm sinh của Tạ Thanh Ảnh.
Để tôi suy nghĩ đã.
Cố Niệm Chi gian xảo nói, không đồng ý nhưng cũng không từ chối.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Ở trong thang máy không ai nói tiếng nào.
Nhưng lúc vừa mở cửa thang máy ra, Cố Niệm Chi cảm nhận được điện thoại di động của mình rung lên.
Cô lấy ra xem thử, thì ra là
Vua diễn trò
gửi cho cô hai tin nhắn.
Vua diễn trò: [Khe sâu khúc khuỷu, tôi lội vì người. Núi cao gập ghềnh, tôi băng vì người. Đường dài xa xăm, tôi bước vì người.]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.