Chương 3087: Đường em phải đi


Hà Chi Sơ liếc ba mình một cái, xoa xoa trán, nói:
Con hơi mệt, có thể về nhà nghỉ ngơi trước không?



Tất nhiên là được rồi.
Sự chú 8ý của Hà Thừa Kiên lập tức chuyển sang Hà Chi Sơ, sốt ruột hỏi:
Không thoải mái ở đâu? Có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra không?


Tần Dao3 Quang lập tức trở nên phấn khích:
Em đã bảo là cho dù Cố Niệm Chi có thông minh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thông minh đến mức ch9ỉ cần đọc sách là có thể làm phẫu thuật cho người ta mà... Tốt xấu gì đây cũng là chuyện cần đến kỹ thuật, bọn em xuất thân từ đại học y khoa 6chính quy, cũng phải tốn cả mấy năm trời, thậm chí là mười mấy năm mới có thể đứng trên bàn phẫu thuật...

Bà ta lải nhải xong thì muố5n chạy tới kiểm tra cho Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ lại giơ tay ra cản bà ta lại, gằn từng câu từng chữ rõ ràng:
Tại vì tôi nghe bà nói chuyện nên mới bị đau đầu. Chỉ cần bà câm cái miệng lại thì tôi sẽ khỏe ngay thôi.

Tần Dao Quang bị nói đến đỏ cả mặt, nhưng nhìn Hà Thừa Kiên đứng bên cạnh không nói một lời, chỉ lo quan tâm con trai mình, Tần Dao Quang kìm nén cơn tức giận, nhún nhường lùi sang một bên:
Vậy cậu Hà mau về nghỉ đi. Hôm nay là giao thừa, tôi chúc cậu và và Thượng tướng Hà ăn Tết sớm vui vẻ.

Hà Thừa Kiên

một tiếng:
Cô đi về trước đi. Chuyện kiểm tra vũ khí sóng hạ âm cũng sẽ không bị trì hoãn vì việc đón năm mới, cô cứ chờ đó đi đã.


Thượng tướng Hà, chuyện này không có liên quan đến bọn em, bọn em cũng bị hãm hại mà!
Tần Dao Quang căng thẳng nói:
Đầu em đến bây giờ vẫn còn đau đây này, em cũng bị vũ khí sóng hạ âm làm bị thương mà!

Hà Thừa Kiên bật cười một tiếng, không nhìn bà ta, nói một cách hàm súc:
Ừ, cho nên bọn tôi phải kiểm tra lại. Nếu là thật thì không thể giả, mà nếu là giả thì không thể là thật được. Tập đoàn bệnh viện Tần thị của các cô là một tập đoàn lớn, người muốn hãm hại tập đoàn các cô cũng không dễ mà tìm ra đâu.

Nhưng Tần Dao Quang lại đẩy cô ta xuống, đờ đẫn nói:
Có liên quan gì tới cháu đâu? Mau đi xuống đi.


Dì Tần, hôm nay là ba mươi Tết, dì cho cháu đi theo đón Tết với dì đi.
Ôn Thủ Ức nhẹ giọng năn nỉ.
Tần Dao Quang lắc đầu, hờ hững nói:
Dì ở trong trại tạm giam không có đón Tết, cháu cũng đừng nghĩ tới chuyện đón Tết nữa, xảy ra chuyện lớn như thế này, cháu không ở ngoài lo tìm cách mà đi theo dì thì có ích gì?

Bà ta nói vậy là đang nhắc nhở Ôn Thủ Ức.
Ôn Thủ Ức nghĩ ngợi một lát rồi khó xử gật đầu:
Vậy cũng được, dì Tần, nhưng cháu mới nhậm chức chưa được mấy ngày, một đống chuyện lớn thi nhau đổ dồn tới như vậy, cháu cũng không thể tìm cách xoay xở ngay được. Nhưng dì Tần cứ yên tâm, cháu sẽ họp lại với nhân viên quản lý hội đồng quản trị, cố gắng hạ tổn thất xuống mức thấp nhất.


Về chuyện làm ăn thì dì không hiểu, nhờ cả vào cháu.
Tần Dao Quang sờ lên mặt cô ta:
Đi đi, có chuyện gì thì nhớ đi tìm ba dì, ông ấy rất vừa ý cháu...

Ôn Thủ Ức cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng cô ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Hà Thừa Kiên làm như vậy là bất chấp tất cả muốn đổ tội chủ mưu đứng sau việc tấn công Hà Chi Sơ lên trên đầu bọn họ, sau đó sẽ ra tay với toàn bộ tập đoàn bệnh viện tư nhân Tần thị.
Ôn Thủ Ức cẩn thận dìu Tần Dao Quang lên xe áp giải tù nhân của trại tạm giam, muốn lên xe cùng.
Tần Dao Quang ngại ngùng ngậm miệng lại, đi theo lính cần vụ của Hà Thừa Kiên xuống tầng.
Xe áp giải tù nhân của trại tạm giam đang đỗ dưới tầng chờ bà ta.
Vừa nhìn thấy chiếc xe này thì mặt Tần Dao Quang đã trắng bệch.
Trại tạm giam cách rất xa trụ sở tổng bệnh viện ở bên này, muốn điều động xe của trại tạm giam tới đây, không phải cứ nói chuyển là chuyển được ngay, nhất định phải chuẩn bị trước mấy tiếng.
Suy nghĩ này giống như một chậu nước lạnh giội lên đầu bà ta.
Ban nãy bà ta còn đắc ý ảo tưởng, cảm thấy chắc chắn Hà Thừa Kiên có tình cảm với mình. Nhưng chiếc xe áp giải của trại tạm giam này dập tắt toàn bộ may mắn và hy vọng của bà ta.
Tần Dao Quang đang định gật đầu hùa theo, nhưng nghe ý của Hà Thừa Kiên thì hình như bắt đầu nghi ngờ bọn họ, bà ta thầm giật thót, vội vàng nói:
Em tin là Thượng tướng Hà nhất định có thể trả lại trong sạch cho chúng em!

Ôn Thủ Ức lén kéo tay bà ta nhắc nhở bà ta đừng nói tiếp nữa.
Bây giờ nói nhiều thì chỉ càng sai nhiều.
Đế đô rạng sáng ba mươi Tết, gió lạnh thấu xương, nhưng thứ càng rét lạnh hơn cả ba tuần lễ sau tiết Đông chí đó chính là hy vọng trong lòng hoàn toàn sụp đổ.
Tần Dao Quang đờ đẫn đứng ngây ra trước cao ốc bệnh viện.
Mãi đến khi lính cần vụ của Hà Thừa Kiên lấy báng súng đẩy bà ta, lạnh lùng nói:
Lên xe!

Ánh mắt của Ôn Thủ Ức hơi lóe lên:
Cháu biết rồi, dì Tần nhớ giữ gìn sức khỏe.


Cô ta đứng trên đường dành cho người đi bộ ở trước cao ốc bệnh viện, nhẹ nhàng vẫy tay theo bóng chiếc xe chở tù đang đi xa, giống như đang đưa tiễn người thân bạn bè của mình.

Đến khi chiếc xe chở tù khuất bóng, Ôn Thủ Ức mới quay đầu lại nhìn về phía cao ốc bệnh viện.

Đúng lúc này, thang máy trong sảnh chính ở tầng một của cao ốc mở ra.

Hà Thừa Kiên sải bước ra trước, đằng sau ông ta là Tạ Thanh Ảnh đẩy xe lăn cho Hà Chi Sơ, còn có mấy người lính cần vụ của Hà Thừa Kiên và Hà Chi Sơ bao quanh bảo vệ bọn họ.

Một mình Ôn Thủ Ức cô đơn lẻ loi đứng dưới bậc thềm cuối cùng, nhìn bọn họ từ từ đi xuống bậc thang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.