Chương 3086: Chịu thả cô đi


Lại thế nữa. Vì muốn cứu mạng anh nên lại dùng mạng sống của người khác để làm thí nghiệm.

Trong lòng Hà Chi Sơ cảm thấy một sự mỏ8i mệt vô cùng phức tạp.

Anh chầm chậm buông tay Cố Niệm Chi ra, bình tĩnh đút tay vào túi áo bộ đồ bệnh nhân của mình.
Người như bọn họ chẳng thiếu thốn thứ gì, cho nên cũng yêu cầu một cuộc tình không pha tạp bất cứ thứ gì khác.
Trong đôi mắt sóng sánh hoa đào của Hà Chi Sơ toát lên một sự sáng tỏ:
Ừ, tôi biết rồi.

Tạ Thanh Ảnh lập tức sáng mắt lên.
Hà Chi Sơ hết sức ân cần quan tâm, cố gắng chuyển sự chú ý của mình lên Tạ Thanh Ảnh.
Tạ Thanh Ảnh cảm nhận được sự thay đổi của Hà Chi Sơ, trong lòng ấm áp thoải mái. Tuy rằng cơ thể còn hơi khó chịu, nhất là đầu cứ quay mòng mòng, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng nghe thấy câu này của Hà Chi Sơ, cho dù có bảo cô chịu đựng sự tấn công của vũ khí sóng hạ âm thêm 24 tiếng nữa thì cô cũng đồng ý.
Cô cười lắc đầu một cái, nói qua loa:
Không sao cả, em đã khỏe hơn nhiều rồi.

Ngừng lại một lát, cô tiếp tục nói:
Anh Hà, chuyện này là tự em quyết định, không có liên quan gì đến anh, anh đừng nên nghĩ nhiều.

Hà Chi Sơ hiểu rõ ý của Tạ Thanh Ảnh.
Hai người bọn họ là bạn thân lớn lên bên nhau từ nhỏ, Hà Chi Sơ cũng hiểu được tính tình của Tạ Thanh Ảnh.
...
Hà Chi Sơ vô cùng thất vọng, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén bản thân, ép mình không được nhìn về phía Cố Niệm Chi rời đi.
Anh gật đầu với Tạ Thanh Ảnh:
Cảm ơn Thanh Ảnh. Em cũng bị sóng hạ âm tấn công, bây giờ sức khỏe sao rồi? Cơ thể có bị ảnh hưởng gì không? Tôi sẽ bảo bác sĩ đến nhà em khám cho em mỗi ngày nhé.

Cô cười nói:
Thật ra em chẳng làm gì cả, chỉ năm trong phòng bệnh suốt 24 tiếng đồng hồ mà thôi. Người góp công góp sức thật sự chính là cô Cố, cô ấy là người đưa ra cách chữa trị, hơn nữa còn đích thân đứng ra làm bác sĩ mổ chính trong cuộc phẫu thuật của em và anh. Sự thực đã chứng minh cô ấy làm rất tốt.

Tạ Thanh Ảnh liếc nhìn Tần Dao Quang rồi nói tiếp:
Thật ra cô Cố cũng không giành hết công lao của người khác về mình như ai kia nói đâu.

Tần Dao Quang không ngờ rằng Cố Niệm Chi chưa hề nói gì cả, bà ta lập tức cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay ôm ngực, tay còn lại thì siết chặt tay Ôn Thủ Ức.
Hà3 Chi Sơ vừa mới thả tay Cố Niệm Chi ra thì Hoắc Thiệu Hằng từ nãy đến giờ vẫn luôn lạnh lùng đã lập tức chạy tới, ghì chặt lấy bả vai của9 Cố Niệm Chi, ngước mắt lên lạnh lùng nói với Hà Thừa Kiên:
Thượng tướng Hà, nếu anh Hà đã tỉnh lại rồi thì chúng tôi có thể trở về được6 chưa?

Cố Niệm Chi cũng muốn rời khỏi đây, sắp tới Tết rồi, cô không muốn để Tần Dao Quang và Ôn Thủ Ức phá hỏng tâm trạng đón T5ết của cô.

Thượng tướng Hà, anh Hà đã khỏe mạnh thì tôi cũng nên về rồi.
Cố Niệm Chi cũng cười nói.

Hôm nay là giao thừa, không ở lại đón năm mới mà đã về rồi à?
Hà Thừa Kiên hòa nhã nói với cô:
Hôm nay trong nhà sẽ rất rộn ràng.


Không cần.
Hoắc Thiệu Hằng trả lời thay Cố Niệm Chi, anh khinh thường liếc nhìn Tần Dao Quang và Ôn Thủ Ức một cái, nói:
Nếu ông có thể giữ hai kẻ này ở lại ăn Tết thì bọn tôi cũng không cần góp vui làm gì.

Anh nói xong thì nắm lấy tay Cố Niệm Chi nhanh chân đi về phía thang máy ở bên kia.
Cố Niệm Chi nghe mà mở cờ trong bụng, chỉ ước gì có thể nhảy cẫng lên ôm choàng lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng, hôn một cái thật kêu lên má anh để bày tỏ cảm xúc vui mừng trong lòng mình.
Tần Dao Quang lạnh lùng nhìn bóng lưng từ từ xa dần của hai người này, cười lạnh một tiếng.
Không phải Hà Thừa Kiên không có chút tình cảm nào với bà ta, bà ta có thể cảm nhận được.
Hà Chi Sơ đã hiểu được ý của cô!
Tuy rằng hai người không nói thẳng ra, nhưng cảm giác hiểu nhau này khá gần giống với kiểu ý hợp tâm đầu.
Tạ Thanh Ảnh đột nhiên cảm thấy tràn ngập tự tin với tình cảm của mình.
Ôn Thủ Ức thấy Tạ Thanh Ảnh nói đỡ cho Cố Niệm Chi thì nhếch môi cười mỉa mai, nghĩ thầm trong bụng, bây giờ thì cô giả vờ rộng lượng đi, sau này sẽ đến lượt cô khóc đấy...

Quả nhiên Hà Chi Sơ giật nẩy mình:
Niệm Chi là bác sĩ mổ chính sao? Em ấy đâu có học y, sao biết làm phẫu thuật chứ?



Đúng thế, không những chưa bao giờ học y mà còn chẳng có bằng chứng nhận hành nghề bác sĩ.
Tần Dao Quang đã tìm ra được góc độ chính xác để chửi rủa Cố Niệm Chi, chẳng mấy chốc bà ta lại vênh mặt lên trời.

Thư ký sinh hoạt của Hà Thừa Kiên không ưa gì điệu bộ này của Tần Dao Quang, cũng không muốn bà ta tiếp tục nấn ná ở nhà họ Hà, thế là bèn cười nói:
Cậu Hà, thật ra không phóng đại thế đâu. Đây là cuộc phẫu thuật bằng dao gamma, mà cậu cũng biết đó, dao gamma thì dùng máy vi tính để điều khiển hoạt động, nó khác với phẫu thuật ngoại khoa bình thường. Hình như trình độ kỹ thuật máy tính của cô Cố cao lắm đấy, tôi tận mắt chứng kiến cô ấy điều khiển máy tính mà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.