Chương 3118: Hợp tác không kẽ hở


Vì vụ cháy nên hệ thống điện trong tòa nhà đã tạm dừng, chỉ có điện dự phòng trên hành lang vẫn còn hoạt động.

Anh rời khỏi căn phòng tối mịt,8 dừng lại ngay trước căn phòng của Lộ Cận sát bên, tiện tay lật bàn và sofa, nhìn như có người hoảng hốt chạy ra khỏi phòng đã tạo ra hiện trường hỗn3 loạn.

Anh dùng bình cứu hỏa xịt mạnh quanh phòng một lúc, xóa đi dấu vân tay và dấu chân của Lộ Cận.
Thẻ vào cửa mà ông mất đã bị tên KGB này ăn trộm chứ gì?
Hoắc Thiệu Hằng kéo tay Lộ Cận lại, thấp giọng nói:
Đã trả thẻ phòng lại rồi, xe ở bên ngoài.

Lộ Cận thở phào nhẹ nhõm.
Đến đại sảnh cũng là lúc đông người chật chội, anh bước nhanh tới vị trí đăng ký trước đại sảnh.
Nơi này đông nghịt người, nhân viên phục vụ đang không có mặt ở đây để làm thủ tục ghi tên.
Anh đứng ở chỗ đăng ký của nhân viên phục vụ, nhân lúc không ai chú ý, anh để tấm thẻ cửa kia vào ngăn kéo chuyên đựng thẻ.
Lúc này, tiếng xe cảnh sát đã vang lên trước cửa khách sạn.
Một nhóm cảnh sát hùng hổ tiến vào, mấy lính cứu hỏa cũng lao từ trên tầng xuống.

Không có việc gì, không có việc gì! Còi báo cháy có vấn đề chứ không bốc cháy, không có cháy đâu!


Sợ bóng sợ gió thôi!


Vì lý do an toàn, mọi người đợi thêm nữa tiếng nửa, chúng tôi loại trừ tình huống xảy ra cháy trên toàn bộ tòa nhà đã rồi mọi người đi lên cũng không muộn.

Lính cứu hỏa nói tình hình trên tầng với mọi người, nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi tới gần xe cứu hỏa, Hoắc Thiệu Hằng mới lấy bộ đồ trong túi ra, nhân lúc không có ai, ném vào buồng sau xe cứu hỏa.
Nơi này có rất nhiều dụng cụ phòng cháy lung tung, cũng có mấy bộ đồ quăng bừa bộn.
Hoắc Thiệu Hằng ném bộ đồ chữa cháy trong túi du lịch vào trong đống đồ trên, khó ai có thể phát hiện ra có một bộ đồ chữa cháy vừa bị mất...
Sau khi rời khỏi phòng của ông,9 anh mang bình cứu hỏa đi sang mấy phòng khác, cũng làm tương tự vậy rồi vội vàng rời đi.
Toàn bộ hành động không tới năm phút đồng hồ, những6 lính cứu hỏa khác còn đang tìm nguyên nhân bốc cháy trong phòng, anh đã thành công rút lui.
Tìm tới một căn phòng trống chứa mấy đồ lặt vặt,5 anh lấy một chiếc túi du lịch ra, cởi bộ đồ chữa cháy của mình vào rồi lại đeo túi du lịch, giả dạng như khách, nhanh chóng lao xuống từ cầu thang thoát hiểm.
Ông không tranh cãi nữa, nghiêm túc đi theo Hoắc Thiệu Hằng lướt qua đám người phía trước tòa cao ốc khách sạn, ra cổng, đi sang con đường đối diện.
Bên đường đối diện cũng có một đám người vây quanh, có người chạy tới xem, có người là luật sư hoặc bạn bè thân thích được khách gọi tới, có người là khách của khách sạn, vì sợ lửa lan ra nên chạy thẳng sang phía đối diện khách sạn.
Hoắc Thiệu Hằng và Lộ Cận rời khỏi khách sạn rồi cũng không đi quá nhanh, họ nhàn nhã như đi bộ, nhập vào đám người đang xem náo nhiệt phía đối diện.
Hoắc Thiệu Hằng!
Nhìn vóc dáng người này lần nữa, rõ ràng là lính cứu hỏa mới va vào ông lúc nãy!
Lúc này Lộ Cận đã hiểu ra mọi điều.
Lộ Cận thấy khi Hoắc Thiệu Hằng làm những việc này, anh đều quay lưng về phía nơi có camera.

Cậu không cần cẩn thận thế. Ở đây có cháy nên điện bị cắt rồi.
Lộ Cận chỉ camera bên kia.
Hoắc Thiệu Hằng thấp giọng đáp:
Camera ở nước Nga chúng tôi bình thường vẫn có điện dự trữ, đương nhiên, camera ở khách sạn này thì không. Nhưng cẩn thận thì cũng không phải chuyện gì xấu.

Lộ Cận cũng chú ý đến sự phát triển tình hình. Khi nghe nói hóa ra không phải là cháy thật, ông cũng nhíu mày, thấy hơi là lạ.
Ông định tìm nhân viên phục vụ khách sạn đã đăng ký cho mình thì một người đàn ông cao lớn đi tới, nói khẽ với ông:
Xe ông gọi đã tới rồi.

Lộ Cận nghe thấy giọng nói này thì lập tức cảnh giác.
Hai người họ tỉnh bơ di chuyển phía sau những người này, đi tới chỗ cuối cùng, họ ngẩng đầu nhìn khách sạn Dunhill một lúc rồi từ từ rời khỏi đây.
Hai người đi tới khúc quanh, Hoắc Thiệu Hằng lái một chiếc xe từ xa rồi hất hàm về phía Lộ Cận.
Lộ Cận ngồi vào ghế phụ lái trong xe, không nói một lời.
Ông nhìn thoáng qua nhóm quản lý khách sạn đang đi tới đại sảnh, bắt đầu nói chuyện với cảnh sát, ông vội rời đi theo Hoắc Thiệu Hằng.
Bởi vì vụ cháy vừa nãy mà có rất nhiều khách đã chạy ra khỏi tòa nhà, giờ cửa khách sạn cũng không hạn chế người ra vào.
Ông đi theo Hoắc Thiệu Hằng bước nhanh ra đại sảnh, thấy trong tay Hoắc Thiệu Hằng còn cầm theo một chiếc túi du lịch.
Lộ Cận bĩu môi, nghĩ thầm, dù bị quay được thì sao chứ?
Với thủ đoạn của ông, muốn xóa không phải chỉ là việc nhỏ như con thỏ thôi sao?
Nhưng không thừa nhận cũng không được, tên Peter này cẩn thận cũng cho thấy tư cách nghề nghiệp của anh ta.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi vào ghế lái, chân nhấn ga, lái xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Họ không phải là người duy nhất lái xe rời khỏi phạm vi khách sạn, cho nên cũng không khiến người khác quá chú ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.