Chương 3119: Ngày mưa đánh con, khá là rảnh rỗi


Lộ Cận chớp mắt, định hồ đồ cho qua chuyện.


Muốn ông ta chết cái gì cơ? Ông ta chết thì liên quan gì tới tôi?
Tầ8m mắt Lộ Cận mơ hồ, nhìn về phía bóng đêm bên ngoài cửa sổ xe.

Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, bàn tay siết chặt lấy b3ánh lái. Anh đột nhiên giẫm ga, lao lên trước một đoạn rồi mới nói:
Không liên quan gì đến bác, sao bác vẫn dùng thân ph9ận giả vào ở cạnh phòng Beizo Ishihara? Lại còn vào lúc nửa đêm nữa.

Sức mạnh của di truyền mạnh thật…
Một lúc sau, Hoắc Thiệu Hằng mới từ từ nói:
Bác Lộ, bác nói cụ thể chi tiết tình hình cho cháu đi. Lỡ đâu lát nữa hai người chúng ta nói khác nhau, Niệm Chi sẽ nhìn ra đấy.

Anh bổ sung thêm:
Bác biết mà, chỉ sơ hở chút thôi là Niệm Chi biết ngay.


Bác không giết ông ta, ý là bác không ra tay giết đúng không?
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhìn về phía trước, nói:
Nhưng ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, đâu thể tính là hoàn toàn không có trách nhiệm nào đúng không?

() Ý chỉ không phải nguyên nhân trực tiếp gây ra một việc gì đó, nhưng gián tiếp tạo thành.

Tôi không chịu trách nhiệm mà.
Lộ Cận hừ lạnh:
Chính ông ta có tật giật mình, bị tôi vạch trần nên mất hết mặt mũi, mổ bụng tự sát thôi.


Không làm gì trái pháp luật? Thế đêm hôm khuya khoắt bác tới phòng cạnh phòng Beizo Ishihara làm gì? Hơn nữa sau khi bác đến, ông ta đã chết. Bác còn nói là không hề liên quan gì đến bác ư?

Hoắc Thiệu Hằng nhìn ông, nói tiếp:
Niệm Chi biết buổi tối bác ra ngoài rồi. Cô ấy có định vị của bác.


Ơ? Sao con bé lại biết? Bây giờ con bé đang ngủ mới đúng chứ?

Ngay cả lớp mặt nạ của anh mà cô còn nhìn ra, năng lực
phán đoán
của Cố Niệm Chi anh thấy cũng ngang ngửa mấy người đứng đầu trong ngành anh rồi.
Mấy suy nghĩ vừa lóe trong đầu Lộ Cận như quả bóng xì hơi sạch.
Ông yếu ớt dựa vào ghế, thở dài thật sâu rồi nói:
Đương nhiên là tôi có lý do của tôi. Hơn nữa, tôi thật sự không giết ông ta.

Hoắc Thiệu Hằng vừa lôi Cố Niệm Chi ra là Lộ Cận tắt ngúm.
Ông đảo mắt, đầu suy nghĩ nhanh, tìm ra cái cớ
hoàn mỹ
nhất để lừa Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn ông đảo mắt giống y hệt Cố Niệm Chi thì bó tay.

Bác mà nhớ được chuyện này thì coi như cháu thua.
Hoắc Thiệu Hằng học theo giọng Lộ Cận:
Cuộc sống của bác luôn ở trên mạng, cái bác để ý là xóa hết dấu vết trên mạng, nhưng dấu vết trong cuộc sống thì sao? Đừng quên, cái thực sự định tội được cho bác là dấu vết trong cuộc sống hằng ngày.

Vì thế anh mới phun bình cứu hỏa, rồi làm rối tung cả mấy căn phòng không có ai ở khác.

Định tội?
Lộ Cận trầm mặt:
Tôi có làm chuyện gì trái pháp luật đâu mà định tội tôi?

Lộ Cận nở nụ cười đắc ý:
Cậu Peter này, nó6i chuyện phải có chứng cứ chứ. Cậu cứ đi tra ghi chép của khách sạn Dunhill đi. Cậu mà tra ra được là tôi vào đó ở thì tô5i thua, mà tra ra giấy tờ giả của tôi thì cũng coi như tôi thua!

Hoắc Thiệu Hằng cũng cười, nhẹ nhàng nói:
Không cần phải tra dữ liệu máy tính. Bác để lại rất nhiều dấu chân và vân tay trong căn phòng bên cạnh. Chỉ riêng hai thứ này đã đủ để cảnh sát Đế Đô khóa được thân phận của bác rồi.

Lộ Cận sửng sốt, thở dài một tiếng, ảo não:
Trời ạ! Sao tự nhiên quên mất cái này!

Hoắc Thiệu Hằng nhớ tới tình trạng thi thể ban nãy, đúng là mổ bụng tự sát thật.

Trên mặt đất toàn là máu, sơ sẩy là dính ngay.

Với thân thủ và năng lực quan sát của Hoắc Thiệu Hằng nên mới không dính vào, còn nếu Lộ Cận bước vào căn phòng đó, chắc chắn không thể tránh được.

Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn đế giày của Lộ Cận.

May là đế giày trắng tinh, không bị máu làm bẩn.

Chắc chắn Lộ Cận chưa bước vào phòng Beizo Ishihara.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.