Chương 3120: Ngày mưa đánh con, khá là rảnh rỗi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 849 chữ
- 2022-02-24 03:37:21
Có thể thấy ông ta rất để tâm đến hai thứ này, vì chỗ ông ta để không bị vết máu dính vào.
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ, ngó8n tay gõ trên bánh lái. Một lúc sau, anh lấy ống nghiệm và mấy tờ giấy ngả vàng kia ra:
Bác Lộ, bác biết không? Beizo Ishihara3 không chết dứt khoát như vậy đâu. Lúc sắp chết, ông ta để hai thứ này ở vị trí tốt nhất bên cạnh mình, thậm chí còn không bị m9áu lúc mổ bụng văng tới.
Lộ Cận chớp mắt:
Mấy thứ này cũng bị cậu lấy đi à?
Quá gian trá! Beizo Ishihara còn để lại một chiêu như thế!
Lộ Cận tức điên người:
Cái lão khốn này! Quay xe, tôi muốn cho ông ta chết thêm lần nữa!
Đương nhiên là Hoắc Thiệu Hằng không nghe mấy lời lúc tức giận của Lộ Cận.
Anh bình tĩnh lái xe, đợi Lộ Cận hết giận mới an ủi:
Thật ra bác vạch trần ông ta xong là ông ta tự sát cũng dễ hiểu. Người Nhật Bản mà, ai chẳng sĩ diện.
Nhưng sao bác lại chọn hôm nay để vạch trần?
Hoắc Thiệu Hằng hướng đề tài về chuyện cũ, không buông tha cho Lộ Cận dễ như vậy.
Thông qua chuyện ngày hôm nay, Hoắc Thiệu Hằng phát hiện ra hai điểm đáng ngờ.
Một, tại sao Lộ Cận lại vạch trần Beizo Ishihara, kích thích ông ta tự sát vào ngày hôm nay mà không phải từ vài chục năm trước?
Niềm hưng phấn của Lộ Cận lập tức rút lui như thủy triều, ông lười biếng xoa thái dương:
Tôi thích không được à?
Hồi đó tôi bận quá, rảnh đâu mà kiện ông ta. Chép thì chép đi, còn làm được trò gì chắc?
Trong mắt Lộ Cận hiện lên tia giảo hoạt.
Đúng lúc Hoắc Thiệu Hằng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được ánh mắt của ông, còn có nụ cười như có như không kia nữa.
Hai, Beizo Ishihara có đồng bọn. Nhưng vì sao ông ta có đồng bọn? Đồng bọn của ông ta là ai? Bọn họ đang làm gì?
Tất cả những bí mật này đều hướng về Lộ Cận.
Hoắc Thiệu Hằng hỏi tiếp:
Căn cứ theo những gì bác vừa nói, đó là chuyện của vài chục năm về trước. Vì sao hồi đó bác không vạch trần mà để tới tận bây giờ?
Nhưng ông ta lại không cam lòng cứ chết đi như thế, nên định để lại thứ gì đó. Có điều ông ta làm vậy cũng để lại manh mối cho chúng ta.
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Lộ Cận:
Đó chính là Beizo Ishihara không làm việc một mình. Ông ta có đồng lõa. Ông ta để manh mối bên cạnh thi thể để nhắc nhở đồng lõa: Cố Tường Văn vẫn chưa chết, ông ta đã tìm tới.
Lộ Cận không ngờ Beizo Ishihara sắp chết còn bẫy mình, hít một hơi sâu, nhìn Hoắc Thiệu Hằng càng thêm tán thưởng:
Peter, không hổ là KGB Liên Xô, cái này mà cậu cũng nghĩ ra! Tôi thấy cậu còn ngon hơn Lộ lão đại đấy!
Hoắc Thiệu Hằng:
…
Vâng, không thì sao ạ? Để đó là6 để lại manh mối cho người có tâm.
Hoắc Thiệu Hằng cất hai thứ kia đi:
Bác nói xem, nếu để người có tâm thấy được hai thứ này5 sẽ nghĩ thế nào?
Sẽ nghĩ như thế nào?
Lộ Cận hiểu ra, mặt hơi trắng.
Hoắc Thiệu Hằng nói rõ ràng từng câu từng chứ:
Sẽ nghĩ… có phải hình như Cố Tường Văn vẫn chưa chết không?
Vậy mấy chục năm sau thì sao? Bác không bận nữa à?
Hoắc Thiệu Hằng cười nhẹ.
Ừ, giờ tôi ngày mưa đánh trẻ, rảnh rỗi lắm.
Lộ Cận cười gượng, vội nói:
Nói đùa thế thôi, sao tôi nỡ đánh con gái yêu của tôi được? Cũng chỉ có loại người vô liêm sỉ như Beizo Ishihara, dạy dỗ ông ta mới không phí thời gian.
Bác vẫn chưa trả lời cháu tại sao mấy chục năm sau đột nhiên lại muốn tố giác ông ta? Lại còn chọn thời gian vào lúc tảng sáng ngày mùng một năm mới thế này.
Hoắc Thiệu Hằng không dễ bị lừa như thế, vòng lại về chủ đề cũ.
Lộ Cận bị anh hỏi tới nỗi nóng nảy, tức giận nói:
Tôi thấy ông ta xuất hiện trên Xuân Vãn nên ngứa mắt hiểu không? Cái thứ gì mà còn đòi tới nước mình nghiên cứu gen sinh học!
Ồ? Hóa ra là bác ghen ghét với nhân tài à?
Hoắc Thiệu Hằng cố ý:
Thấy người trước kia không bằng mình, giờ còn xán lạn hơn nên bác không chịu nổi chứ gì?
Lộ Cận há miệng thở dốc, định phản bác nhưng nhớ tới chuyện cần làm thì ngậm chặt miệng:
Đúng, tôi ghen ghét đấy! Tôi thấy ông ta hơn tôi nên tôi không chịu nổi đấy, thế nên cứ chết đi là tốt nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.