Chương 3121: Coi như không có việc gì xảy ra
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 731 chữ
- 2022-02-24 03:37:21
Một nhà khoa học thiên tài thà giả chết lánh đời, mai danh ẩn tích sẽ ghen tị với người hạng hai như Beizo Ishihara sao?
Hoắc Thiệu Hằng 8không hề tin.
Thế nhưng đây là Lộ Cận, là ba ruột của Cố Niệm Chi. Anh không thể dùng bất kì thủ đoạn gì với ông.
Hai người không nói gì suốt cả quãng đường đi, mãi tới khi quay về bãi đỗ xe dưới nhà, Lộ Cận mới nhìn tòa chung cư này cảm khái.
Không thể ngờ là ông vẫn về được.
Ông đã chuẩn bị sẵn sàng là từ hôm nay lưu lạc khắp chốn, không liên hệ với bất kì ai nữa, cho tới khi nào hoàn thành kế hoạch.
Lộ Cận vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích, vẻ mặt cực kì rối rắm.
Hoắc Thiệu Hằng sang bên chỗ ông mở cửa xe ra.
Lộ Cận vẫn không xuống, ấp úng:
Hay là tôi không về nữa? Cậu nói với Niệm Chi là cậu lạc mất tôi rồi…
Ông ra khỏi xe, lắp bắp:
Vậy phải làm sao bây giờ? Phải… phải nói thật à?
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã có ý.
Anh thản nhiên mở cửa, nói rất lễ phép:
Bác Lộ, có lẽ Niệm Chi sẽ không hỏi, điều này cháu không rõ lắm.
Nhưng giờ mà không lừa, người bị thiệt sẽ là ông.
Lộ Cận lườm Hoắc Thiệu Hằng một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra được câu nào bật lại.
Nếu Lộ Viễn ở đây, hiển nhiên ông sẽ vui vẻ cười to, bởi vì ông đã
báo được thù xưa
. Bao lần bị Lộ Cận khịa, nói lại muốn khóc.
Hoắc Thiệu Hằng:
…
Bác à, bác đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cháu à?
Hoắc Thiệu Hằng có vẻ khó chịu:
Nếu KGB là cháu để lạc cả người có định vị, cháu cũng sẽ mổ bụng tự sát như người Nhật kia.
Lộ Cận có vẻ sợ không muốn đối mặt với Cố Niệm Chi.
Nói xong, như tìm ra được biện pháp nào đó, ông kích động nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Đúng! Cậu cứ nói l6à tôi ra ngoài hóng gió không làm gì cả, chỉ đi một vòng rồi về!
Ông vỗ tay:
Không có chuyện gì xảy ra cả! Vạn sự đại cát!
Nế5u đang trên mạng, ông đã tự like cho bài mình vài chục cái rồi.
Ông chưa bao giờ nghĩ là mình có thể còn sống trở về.
Hoắc Thiệu Hằng dừng xe, cởi dây an toàn. Khi chuẩn bị xuống xe, anh thấy Lộ Cận vẫn ngồi đó, không có ý xuống.
Bác ơi, chúng ta tới rồi.
Anh nhắc nhở, mở cửa đi xuống.
Dù sao thì
Peter
mới quen Cố Niệm Chi chưa được bao lâu…
Lộ Cận biết Cố Niệm Chi không dễ bị lừa như thế, nhưng trong lòng vẫn cầu may mắn.
Lỡ con bé mệt quá ngủ rồi thì sao?
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói vậy, khuôn mặt Lộ Cận vặn vẹo.
Người này chưa bao giờ lừa con mình, hiển nhiên là ông rất vui.
Làm gì có người bao nào thích người hay lừa con gái mình?
Hoắc Thiệu Hằng ho khan, nói nghiêm túc:
Bác Lộ, cháu chưa bao giờ lừa Niệm Chi cả.
Lúc nói vậy, Hoắc Thiệu Hằng thầm nghĩ, may là Niệm Chi không ở đây. Nếu cô nghe được những lời anh nói, thế nào cũng khịt mũi coi thường…
Số lần anh lừa cô đã không đếm nổi nữa, chỉ có điều trước kia có lý do chính đáng, cô không để bụng mà thôi.
Hoắc Thiệu Hằn3g thở dài, khẽ nói:
Bác Lộ, bác cảm thấy Niệm Chi sẽ tin lý do này ư?
Lộ Cận lại xụ mặt.
Ông xoa mớ tóc rối bù, lẩm bẩm:
Cậu 9không nói thì con bé không biết mà.
Vậy chờ tới mai, ông đã nghĩ xong được bộ lý do rồi.
Lộ Cận tỉnh xuống xe, cười với Hoắc Thiệu Hằng:
Hôm nay phải cảm ơn cậu. Hết việc rồi nhỉ, cậu về đi, đánh một giấc cho ngon.
Nhìn đồng hồ, sắp ba giờ sáng.
Định đẩy Hoắc Thiệu Hằng đi để anh không có cơ hội
cáo trạng
với Cố Niệm Chi đây.
Lộ Cận cười đắc ý.
Hoắc Thiệu Hằng cũng cười, một tay đút túi quần nhanh nhẹn nhắn cho Cố Niệm Chi:
Call me
(Gọi cho anh nhé).
Cố Niệm Chi ngủ sao được?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.