Chương 3122: Coi như không có việc gì xảy ra
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 796 chữ
- 2022-02-24 03:37:21
Cô nhìn định vị vị trí của Lộ Cận, đã đến dưới nhà nhưng không chịu đi lên. Cô định nhắn tin hỏi Hoắc Thiệu Hằng xem sao lại thế.
Mở điện thoại ra, Cố Niệm Chi thấy anh bảo mình gọi cho anh, cô lập tức ấn vào phím
vua diễn trò
.
Điện thoại Hoắc Thiệu Hằng 3reo lên.
Anh nhấc máy, cười nói:
Niệm Chi, em chưa ngủ à?
Lộ Cận lườm anh, dùng sức xua tay, chợt nghe Hoắc Thiệu Hằng nói:
Niệm Chi à, ba em ở đây này, để tôi bảo ông ấy nghe điện thoại.
Nói xong, anh đưa điện thoại vào tay Lộ Cận luôn.
Lộ Cận tiếp cũng không được, không tiếp cũng không được, hận Hoắc Thiệu Hằng chết mất.
Cố Niệm Chi kêu liên tục:
Ba… ba ơi… nói chuyện đi ba!
Cố Niệm Chi sốt ruột:
Sao em ngủ được! Sao lại như thế này?9 Sao hai người vẫn chưa lên? Lề mề dưới bãi đỗ xe làm gì?
Giọng cô to như thế, Hoắc Thiệu Hằng còn cố ý chỉnh âm lượng to nhất.6
Rạng sáng, bãi đỗ xe im phăng phắc, tiếng điện thoại to như mở loa.
Lộ Cận bất đắc dĩ nghe điện, nhỏ giọng:
Niệm Chi à, sao con vẫn chưa ngủ?
Con ngủ sao được?
Cố Niệm Chi nổi trận lôi đình:
Cho hai người năm phút! Nếu vẫn không lên thì con xuống đấy!
Thôi thôi!
Lộ Cận đầu hàng:
Ba lên ngay đây! Con đừng xuống đây! Ngoài này lạnh lắm, con đang ở trong nhà ấm áp, ra ngoài này cẩn thận cảm.
Con không muốn làm cô nhi nữa đâu… ba à… đừng bỏ con mà! Con không muốn làm đứa trẻ không có ba mẹ…
Thật ra ban đầu Cố Niệm Chi không để ý tới ba mẹ ruột lắm, Hoắc Thiệu Hằng chăm sóc cô rất tốt, cô không thấy thiếu thốn về mặt này.
Nhưng từ lúc tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô dần phát hiện ra ba mẹ không hề giống thế. Tình cảm mà bọn họ cho cô không hề giống với tình cảm mà Hoắc Thiệu Hằng cho cô.
Mãi tới khi đến đây, cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc vô điều kiện của Lộ Cận, yêu thương chiều chuộng tỉ mỉ, Cố Niệm Chi mới biết, trẻ con được ba mẹ yêu thương sẽ có chỗ dựa trong lòng.
Dù có gây sự cũng không phải kiêng nể gì.
Nghe cô khóc, Lộ Cận thấy lòng mình đau lắm, nước mắt cũng chảy ra.
Lộ Cận:
…
Hóa ra bé con nhà ông theo dõi 5ông suốt quá trình à?
Hoắc Thiệu Hằng có vẻ khó xử, nhìn Lộ Cận ý hỏi:
Làm sao bây giờ?
Niệm Chi đừng khóc… Niệm Chi đừng khóc… ba không bỏ con mà… ba…
Lộ Cận định nói là ba chỉ muốn con được sống tốt hơn.
Nhưng nhìn Niệm Chi thế này, có lẽ cô sẽ không chấp nhận lý do đó.
Anh đi theo Lộ Cận vào thang máy, ông bấm nút lên thẳng, không thèm đoái hoài gì tới anh, cầm điện thoại không biết nói gì với Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không để bụng, điềm nhiên đứng bên cạnh ông, gần như là
áp giải
ông vào phòng Cố Niệm Chi.
Ba! Đêm hôm ba đi đâu thế?
Cố Niệm Chi mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng san hô, vọt từ trong phòng ngủ ra.
Chân cô đi đôi dép lê gấu trúc lông xù, chạy loẹt quẹt mà không vấp ngã.
Lộ Cận thấy con gái yêu thì cuống lên, chạy tới đón:
Con đừng vội, ba về rồi đây mà.
Ba! Ba đừng làm con sợ!
Mũi Cố Niệm Chi hồng hồng, mắt rơm rớm, túm lấy vạt áo trước ngực Lộ Cận khóc ra tiếng:
Khó khăn lắm con mới tìm thấy ba… ba định bỏ con đi ư?
Ông lải nhải, chân đã bước về phía thang máy.
Hoắc Thiệu Hằng thở phào nhẹ nhõm.
May mà có Cố Niệm Chi. Chứ không đúng là bọn họ không làm được gì Lộ Cận thật.
Ông ngậm miệng, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô kéo vào phòng ngủ:
Muộn rồi, con ngủ trước đi. Có việc gì mai chúng ta nói được không?
Hoắc Thiệu Hằng cũng đệm theo:
Niệm Chi, em ngủ đi. Tôi ở đây chăm sóc bác Lộ cho.
Cố Niệm Chi vội nói:
Vậy thế nhé, anh Peter trông ba giúp tôi, tôi đi ngủ một lúc.
Cô cũng mệt thật. Lúc thiếu ngủ, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, lúc này cũng chẳng nghĩ ra được gì.
Lộ Cận định đuổi Hoắc Thiệu Hằng đi, nhưng con gái đã lên tiếng thì ông không dám nói
không
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.