Chương 3123: Sao lại nói là “lại”?
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 689 chữ
- 2022-02-24 03:37:21
Lộ Cận hơi cúi đầu, buồn bã ỉu xìu dựa trên sofa.
Cả người ông chìm trong bóng đen, không nhìn thấy vẻ mặt.
Cố Niệm Chi không nói lời nào, chỉ cầm sữa lên uống.
Nhìn tập phác họa, đầu Lộ Viễn trống rỗng.
Hai người3 không nói gì, chỉ ngồi yên trong phòng khách như vậy.
Đến hừng đông, cả hai đều gật gù.
Cố Niệm Chi thở dài.
Có hai người này ở bên cạnh tốt biết bao.
Lúc Cố Niệm Chi đắp chăn cho mình, anh nhẹ nhàng hôn phớt qua má cô.
Cố Niệm Chi đỏ mặt, thò tay nhéo vòng eo rắn chắc của anh. Hoắc Thiệu Hằng đau nhưng không lên tiếng, chỉ nheo mắt cười tủm tỉm với cô.
Cô từ tốn bày xấp giấy kia ra:
Thật ra cháu tới trả đồ.
Xấp giấy nhẹ nhàng đặt lên bàn gỗ khiến sắc mặt Lộ Viễn thay đổi.
Có điều bao nhiêu năm rồi ông chưa từng uống 6say, hôm qua vui quá nên ông mới thả lỏng như thế.
Nhưng thả lỏng xong rồi, nhớ tới những chuyện mình làm khi say, Lộ Viễn đấm 5đầu.
Hoắc Thiệu H8ằng thầm nghĩ, cũng may Lộ Cận không thể từ chối được Niệm Chi.
Chỉ cần Niệm Chi hỏi, Lộ Cận sẽ không lừa cô.
Khó khăn quá đi mất.
…
Lộ Viễn nằm trong phòng mình n9gủ một giấc, khi dậy đầu đau như búa bổ.
Cảm giác say rượu khó chịu thật.
Lộ Cận ngủ say thật. Cố Niệm Chi đắp chăn cho ông, ông hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ đổi tư thế thoải mái hơn ngủ tiếp.
Còn Hoắc Thiệu Hằng thì đã tỉnh từ lúc Cố Niệm Chi đẩy cửa, nhưng vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Ngẫm nghĩ một lúc, Cố Niệm Chi cầm mấy bức phác họa tối qua của Lộ Viễn, đi sang chung cư của ông bấm chuông.
Lộ Viễn vốn không muốn rời giường, nhưng thấy Cố Niệm Chi đứng ngoài qua camera thì vẫn dậy mở cửa.
Bác dậy được một lúc rồi.
Lộ Viễn vào bếp cầm sữa bò cho Cố Niệm Chi, dùng lò vi sóng hâm qua cho ấm, còn thêm hai chiếc bánh quy.
Cảm ơn Tổng giám đốc Lộ.
Cố Niệm Chi cười tươi:
Sao bác biết cháu đang đói?
Niệm Chi, chào buổi sáng.
Lộ Viễn mặc đồ ở nhà, mỉm cười mở cửa:
Dậy sớm thế à?
Cháu sang xem Tổng giám đốc Lộ đã ổn hơn chưa.
Cố Niệm Chi giấu xấp giấy ra sau lưng:
Không quấy rầy giấc ngủ của bác chứ ạ?
Đây là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Cầm hai chiếc chăn lông ra, cô nhẹ nhàng đắp cho họ.
Lúc Cố Niệm Chi dậy đã là chín giờ sáng.
Cô rửa mặt xong, ra ngoài mới thấy Hoắc Thiệu Hằng và Lộ Cận đang dựa vào ghế ngủ.
Lộ Viễn bật cười:
Cháu không đói, cần tìm người nấu ăn thì sang gõ cửa nhà bác làm gì?
Cố Niệm Chi làm mặt quỷ:
Bác nói thế lại nhầm rồi.
Thôi xong, ông không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Lúc này Lộ Viễn hoàn toàn không muốn rời giường, chỉ hận không thể đào cái hố tự chôn, không bao giờ phải dậy đối mặt với đám người này nữa.
Chỉ mong Hoắc Thiệu Hằng kịp thu lại mấy bức phác họa bút chì của ông, đừng để Cố Niệm Chi và Lộ Cận thấy.
Nhưng nhớ tới người mình vẽ là ai, nếu để Hoắc Thiệu Hằng thu lại, Lộ Viễn trắng mặt.
Cố Niệm Chi bĩu môi, không nói gì thêm, đứng dậy vào trong bếp nhìn.
Cô không biết nấu ăn, đợi Lộ Viễn dậy làm đồ ăn sáng vậy.
Ông không thể ngờ là mấy thứ này không bị Hoắc Thiệu Hằng cất đi, mà rơi vào tay Cố Niệm Chi.
Nhưng nghĩ lại thì mấy thứ này không bị Hoắc Thiệu Hằng cầm thì vẫn tốt hơn đúng không?
Dù sao Tống Cẩm Ninh cũng là mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, ông lại là anh trai của ba Hoắc Thiệu Hằng, mối quan hệ này quá phức tạp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.