Chương 3124: Sao lại nói là “lại”?


Lộ Viễn nhìn cô thản nhiên:
Cháu không quen đâu. Cô ấy là người bác rất thích, nhiều năm rồi không gặp.



Ồ? Vậy ư? Cô ấy rất giố8ng một người mà cháu quen.
Cố Niệm Chi cố ý giả vờ như không biết bí mật của Lộ Viễn:
Có khi hai chúng ta quen cùng một người thì sao?
3

Lộ Viễn điềm tĩnh cất mấy bức vẽ đi:
Ồ? Ai thế?

Lộ Cận thầm nói:
Biết thế đã hủy định vị rồi…

Ông tưởng sau đêm tất niên, Cố Niệm Chi sẽ ngủ rất say. Chờ ông làm xong mọi việc, qua hủy định vị cũng vẫn kịp.
Nào ngờ từ đầu tới đuôi Cố Niệm Chi đều
theo dõi
hành động của ông.
Ông gật đầu:
Bác đi rửa mặt đã, xong sang nhà cháu nấu cơm.


Cảm ơn Tổng giám đốc Lộ.
Cố Niệm Chi mặt mày hớn hở, đang định đi thì bị Lộ Viễn gọi lại.
Ông lấy một chiếc lì xì ra đưa cho cô:
Niệm Chi, đây là lì xì của cháu.

Ngẫm lại đúng là trời xui đất khiến.
Lộ Cận vừa tự hào về Cố Niệm Chi, vừa cảm thấy như cầm đá đập chân mình.
Mấy cái như định vị đúng là con dao hai lưỡi!
Tâm trạng Cố Niệm Chi cực tốt, lẩm bẩm khúc hát lệch nhạc, chạy về nhà mình.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng không còn trên sofa nữa.
Lộ Cận ngồi một mình trên sofa, vẫn đắp chiếc chăn kia, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Cô mở ra xem thử luôn, bên trong có một xấp tiền mới tinh, còn là mệnh giá lớn nhất.
Cố Niệm Chi hôn lên bao lì xì, cười nói:
Cảm ơn Tổng giám đốc Lộ! Đây đúng là món quà tốt nhất!
Lộ Viễn cười xoa đầu cô:
Thích là tốt rồi.

Cố Niệm Chi lại gần ngồi cạnh ông, nhỏ giọng:
Ba, ba không sao chứ?

Nói xong, cô còn đưa tay sờ trán ông.
Lộ Cận cảm động lắm, nắm lấy bàn tay trên trán mình, giọng nghẹn ngào:
Niệm Chi, để con lo lắng là lỗi của ba.


Ba nói định vị làm gì?
Cố Niệm Chi cao giọng, ánh mắt sắc bén không cho Lộ Cận trốn tránh:
Ba định lừa con đúng không?

Lộ Cận cuồng quýt lắc đầu:
Không không! Đương nhiên là không!


Không phải thì tốt.
Cố Niệm Chi cũng ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi:
Con xem tin tức thấy ở Dunhill tối qua có ‘án mạng quốc tế’, vậy là sao? Ba đừng nói với con là có liên quan tới ba đấy nhé.

Cố Niệm Chi mừng rỡ nhận:
Là lì xì thật ạ! Cháu vẫn được nhận tiền mừng tuổi ư?

Đúng là tốt quá!
Ở thế giới bên kia, cô cũng là cao nhân bao lì xì trên mạng, giờ không phát lì xì được nữa.

Nhưng người đó ở thế giới bên kia…
Cố Niệm Chi tò mò hỏi:
Sao bác l9ại quen người ở thế giới bên kia nhỉ?


Người bác quen ở thế giới bên này, không phải ở bên đó.
Lộ Viễn nói không hề do dự:
Chắ6c là thể đối ứng của cô ấy.

Cố Niệm Chi nhếch môi, thầm nghĩ: Nếu không nhờ món cơm rang Tam Tiên kia, chắc cô tin rồi đấy!
5

Vậy ạ?
Cố Niệm Chi cầm bánh quy trên đĩa:
Có cơ hội thì cho cháu gặp với, hóa ra Tổng giám đốc Lộ có mùa xuân thứ hai thật.

Lộ Viễn cười lắc đầu:
Đừng nghe ba cháu nói linh tinh, mùa thứ nhất bác còn không có thì lấy đâu ra mùa xuân thứ hai?


Ồ? Hóa ra đây là mùa xuân đầu của bác…
Cố Niệm Chi nói đầy ẩn ý:
Được rồi, bác có thời gian thì làm cơm trưa nhé. Bữa sáng thì thôi, ba cháu với Peter giờ vẫn đang ngủ.

Lộ Viễn vẫn chưa biết chuyện xảy ra tối qua.

Ba đừng nói vậy.
Cố Niệm Chi lấy một chai nước cho ông:
Ba uống nước đi, lát Tổng giám đốc Lộ sang làm cơm trưa cho chúng ta.

Lộ Cận xốc chăn lên, ngồi thẳng người, quan tâm hỏi:
Niệm Chi ăn sáng chưa?


Nãy ở bên nhà bác ấy, con uống sữa với ăn mấy cái bánh quy rồi.
Cố Niệm Chi nhìn Lộ Cận, giọng nghiêm khắc:
Ba, giờ ba nói đi, hôm qua khuya khoắt ba sang khách sạn Dunhill làm gì?

Lộ Cận xấu hổ nghĩ, đúng là có liên quan thật.

Ông đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào cô.

Cố Niệm Chi trầm xuống:
Vậy là có thật ư? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?


Thấy Lộ Cận không nói, cô cầm điện thoại lên tìm kiếm tin tức liên quan tới khách sạn Dunhill.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.