Chương 3157: Người bạn bình thường nhất
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1145 chữ
- 2022-02-24 03:42:28
Buổi chiều, Lộ Cận cầm kết quả ADN của Ôn Thủ Ức và La Phiêu Phiêu đi sang nhà của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng định đưa Cố Niệm Chi r8a ngoài ngắm hội đèn lồng. Nhưng chỉ một câu
kết quả trình tự ADN đã có
của Lộ Cận, hai mắt Cố Niệm Chi lập tức sáng bừng, nào còn muốn đi 3đâu.
Hoắc Thiệu Hằng hơi tiếc nuối, nhưng anh cũng biết chuyện này quan trọng hơn.
Cố Niệm Chi siết chặt tay, tự cổ vũ cho mình:
Được, có 90% độ tin cậy là đã quá cao rồi.
Nếu hai người họ có quan hệ họ hàng, chứng tỏ mẹ của Ôn Thủ Ức, Lương Mỹ Lệ thật ra là người nhà họ Tần hay sao?
Cố Niệm Chi dò hỏi.
Lộ Cận nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
Vẫn nên kiểm tra quan hệ giữa Ôn Thủ Ức với ba mẹ ruột đi. Như vậy mới chính xác được.
Là điện thoại của Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ nhận máy trong vô thức:
Niệm Chi…
Cố Niệm Chi vội vàng cắt ngang:
Hà thiếu, anh còn đang làm nhiệm vụ hả?
Hoắc Thiệu Hằng vừa đi, Cố Niệm Chi lập tức đóng cửa, phấn khích hỏi Lộ Cận:
Ba ơi, có kiểm tra được kết quả gì không?
Lộ Cận cầm laptop của mình đặt lên mặt bàn cà phê, kết nối với tivi treo trên tường, ông nói:
Kết quả này vô cùng thú vị.
Trên tivi hiển thị kết quả kiểm tra ADN của ông.
Xác suất lớn hơn 90%.
Lộ Cận nói thẳng
Về mặt khoa học, ông luôn cẩn thận nhất có thể.
Chỉ hơn 90% thôi sao?
Cố Niệm Chi hơi thất vọng.
Vẫn còn 10% khả năng hai người không có quan hệ thân thích à?
Được ạ.
Cố Niệm Chi đồng ý.
Trước hôm nay, nếu Lộ Cận đề nghị như thế thì có lẽ cô sẽ do dự ít nhiều. Ân oán giữa cô và Ôn Thủ Ức không liên quan đến ba mẹ cô ta.
Hơn nữa ba mẹ cô ta đã bị giam vì là nghi phạm vụ bắt cóc Cố Niệm Chi vào năm 12 tuổi, cô không cần phải đạp thêm cho họ một cú như thế.
15 tháng Giêng vừa qua, phiên tòa thứ hai 9sắp mở.
Lộ Cận không khách sáo nói thẳng với Hoắc Thiệu Hằng:
Cậu Peter không bận chuyện gì khác nữa sao?
Rõ ràng ông không6 muốn có vị quan ngoại giao kiêm thành viên KGB của Nga
Peter
này biết được kết quả kiểm tra ADN.
Con xem đoạn ADN của La Phiêu Phiêu đi, rồi nhìn đoạn ngắn này của Ôn Thủ Ức... Đoạn ngắn này của hai người họ hoàn toàn giống nhau, mà đây là xuất phát từ nhiễm sắc thể X của người mẹ.
Cố Niệm Chi nghe vậy thì hiểu ngay, cô hưng phấn nói:
Có phải nghĩa là La Phiêu Phiêu và Ôn Thủ Ức có quan hệ họ hàng không? Hay là có quan hệ thân thích đằng mẹ!
Nhưng Ôn Thủ Ức lại là con gái người làm vườn, mẹ cô ta là Lương Mỹ Lệ, không phải người nhà họ Tần mà...
Cô còn tưởng chắc chắn là họ hàng nữa đấy.
Lộ Cận gật đầu, nghiêm túc đáp:
Cho tới nay chúng ta chỉ kiểm tra ADN cho quan hệ trực hệ. Lĩnh vực này đã phát triển rất mạnh. Nếu không phải họ hàng trực hệ, chẳng hạn như La Phiêu Phiêu và Ôn Thủ Ức, giả sử như họ có quan hệ họ hàng với nhau nhưng nhiều nhất chỉ là chị họ và em họ mà thôi, vậy thì việc xác định quan hệ họ hàng này đúng là rất khó.
Ba đã sử dụng phương pháp kiểm tra cải tiến của mình để xác định những người không phải họ hàng trực hệ, tỷ lệ chính xác hiện tại chỉ có thể nói là lớn hơn 90% chứ chưa đến được 99,999999%.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không định ở5 lại, anh làm động tác gọi điện thoại với Cố Niệm Chi rồi mỉm cười nói:
Vậy cháu đi trước. Em có việc gì thì gọi điện cho anh.
Cố Niệm Chi gật đầu, cười vẫy tay tạm biệt anh.
Rồi cô cũng sẽ nói cho anh biết nên anh có ở lại hay không cũng vậy thôi.
Nhưng hôm nay Ôn Thủ Ức đúng là rất ác độc, hơn nữa rõ ràng bây giờ cô ta đang nhằm vào cô. Cố Niệm Chi không thể nhịn thêm nữa, cái gì nên điều tra thì tiếp tục điều tra.
Con sẽ nghĩ cách lấy được mẫu ADN của Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ.
Hôm nay là 15 tháng Giêng, bạn bè thân thích có thể tới nhà giam thăm người thân.
Cố Niệm Chi bèn gọi điện thoại tới nơi giam giữ Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ, hỏi xem có thể gặp hai người họ một lần được hay không.
Có điều người ở đó nói Cố Niệm Chi không nằm trong danh sách đi thăm của họ, hôm nay cô không thể gặp được. Nhưng qua ngày 15 tháng Giêng là có thể tới thăm.
Có điều Cố Niệm Chi không muốn kéo dài thêm một giây phút nào nữa.
Hà Chi Sơ ngước mắt nhìn cô, cong môi cười đáp:
Em không muốn tôi ở lại với em à?
Sao mà vậy được? Em mong còn không được.
Đôi gò má của Tạ Thanh Ảnh đỏ ửng:
Nhưng sức khỏe của anh quan trọng hơn. Em thấy anh mệt quá, hay là về ngủ một giấc đi.
Hà Chi Sơ nhấp một ngụm rượu đỏ, định nói gì đó thì cảm thấy điện thoại di động rung lên, anh tiện tay lấy ra nhìn thử.
Cô suy nghĩ rồi bấm điện thoại cho Hà Chi Sơ.
Lúc này Hà Chi Sơ đã được tan làm, không còn trách nhiệm trong quân doanh nữa. Anh đang ngồi trước quầy bar ở một phòng khách nhỏ trong câu lạc bộ Hương Tuyết Hải, trong tay là ly rượu đỏ, sắc mặt lạnh lùng nghe Tạ Thanh Ảnh nói chuyện.
Tạ Thanh Ảnh cũng nhận ra tâm trạng của anh không được tốt, cô đau lòng khuyên nhủ:
Hà thiếu, hay là anh về nghỉ ngơi một lúc đã. Mới qua năm mới mà anh gầy đi quá.
Giọng Hà Chi Sơ mềm hẳn:
Không, em đừng vội, có chuyện gì cứ nói từ từ.
Vâng.
Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh:
Anh có thể nghĩ cách giúp em lấy được mẫu tóc hoặc máu của Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ không? Em muốn kiểm tra ADN của họ.
Được.
Hà Chi Sơ không hỏi tại sao, anh đồng ý ngay:
Em chờ một lát, anh cho người đi lấy, sau đó sẽ đưa tới cho em.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.