Chương 3176: Mất đi mới có lại được
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1038 chữ
- 2022-02-24 03:42:28
Đúng, cả Tần Dao Quang cũng biết.
Lộ Cận lạnh lùng nói:
Bởi vì Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ đến phòng khám bệnh của bà ta chẩn đoán, mặc dù là ba8 chẩn đoán nhưng lúc đó Tần Dao Quang là đồng nghiệp thí nghiệm của ba, hồ sơ bệnh án của ba và bà ta có dính dáng đến nhau.
Cố Niệm Ch3i cười ha ha một tiếng:
Thảo nào... Tuy con ghét Tần Dao Quang, nhưng trong chuyện này con cũng phải cho bà ta một cái like. Thế mà bà ta lại k9hông nói ra chuyện Ôn Thủ Ức là con nuôi.
Với thiết lập
nhà khoa học nữ thẳng thắn
của Tần Dao Quang, xác suất đi nói linh tinh là rấ6t cao.
Cố Niệm Chi vốn đang định nói là mình còn trẻ, không cần dùng mấy thứ đồ của
người già
như ghế mát xa thế này, nhưng vừa nghe thấy chức năng giảm cân thì lập tức nằm dài ra ghế, tận hưởng
sự phục vụ
.
Ba, ba thật sự không suy nghĩ tới chuyện tìm một người sao?
Thật ra Cố Niệm Chi rất tò mò tại sao Lộ Cận lại
sinh
ra mình với Tần Dao Quang, nhưng lại lo lắng đây là chuyện buồn của Lộ Cận, vì thế cho dù rất tò mò, nhưng cô cũng không đào khoét sâu vào vấn đề này.
Ba sắp lên chức ông ngoại rồi, tìm cái gì mà tìm?
Lộ Cận trợn mắt lên, tỏ vẻ tức giận
răn đe
Cố Niệm Chi.
Còn thứ người bi quan thì sẽ nghĩ tới những thứ mình mất đi, vì thế cho dù nhìn thấy hoa tươi nở rộ thì điều họ nghĩ tới cũng là hoa không tươi mãi, trăng cũng chẳng mãi tròn.
Cố Niệm Chi là một cô gái trẻ cực kỳ lạc quan.
Lộ Cận xoa đầu Cố Niệm Chi, giọng nói loáng thoáng toát lên sự tiếc thương:
Ba có lỗi với con, ba nhất định sẽ bù đắp cho con.
Lộ Cận giật mình nhìn cô, thử thăm dò hỏi:
Niệm Chi, thật ra con cũng rất muốn có một người mẹ thương yêu con đúng không?
Tại sao không muốn chứ?
Cố Niệm Chi cười hì hì nói:
Nhưng con cũng không quá để ý. Con có một người ba tốt nhất trên thế giới này, thiếu một chút duyên mẹ con cũng không sao cả. Có đánh mất thì mới đạt được chứ!
Thứ người lạc quan nghĩ tới là những cái mình có được, vì thế cho dù nhìn thấy mây đen, thì sự chú ý cũng tập trung vào đường viền vàng khảm nạm trên đám mây kia.
Có thể bù đắp cho con một người mẹ được không?
Cố Niệm Chi cợt nhả túm lấy tay áo Lộ Cận:
Ba, thật ra ba còn trẻ mà, ba tìm thêm cho con một người mẹ khác được không?
Tìm thêm một người á? Con không sợ bị mẹ ghẻ ngược đãi à?
Lộ Cận trêu Cố Niệm Chi, kéo cô ngồi xuống.
Bà mẹ kế nào có thể ngược đãi được con chứ? Bọn họ có thể ác độc tàn nhẫn hơn Tần Dao Quang nữa sao?
Cố Niệm Chi nói:
Người có thể trốn thoát khỏi bàn tay của bà mẹ ruột rắn rết như Tần Dao Quang thì không còn gì phải sợ nữa!
Cố Niệm Chi chẳng hề sợ hãi, hơn nữa lại còn hơi đỏ mặt lên.
Cô ngẩng mặt lên nghĩ tới bé con của mình và Hoắc Thiệu Hằng, trái tim cũng muốn nhũn cả ra.
....
Lộ Cận ngạc nhiên nhìn Cố Niệm Chi xinh xắn hoạt bát, nhìn con gái có thể biến một quá khứ đau đớn tủi hờn thành một câu chuyện cười bâng quơ, trong lòng ông vừa khổ sở vừa vui mừng.
Cả đời này ông đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng ông không hối hận khi đã sinh ra Cố Niệm Chi, cũng không hối hận đưa cô rời khỏi thế giới này.
Lộ Cận cảm thấy mũi hơi xót, ông bèn vội vàng cúi đầu, mở nút mát xa trên ghế lên, chuyển sang đề tài khác sau đó nói liên miên không ngừng nghỉ:
Lúc nào con cũng ngồi cúi đầu trước máy vi tính, không tốt cho cột sống đâu, sau này chuyển cái ghế này sang nhà con đi. Cái này ba làm cho con đấy, còn có chức năng mát xa giảm cân.
Nhưng nhiều năm qua bà ta vẫn giữ kín như bưng chuyện này, tiếp xúc với Ôn Thủ Ức nhiều lần như vậy nhưng vẫn không để lộ bất kỳ 5chữ nào.
Chuyện này đối với Tần Dao Quang mà nói thật sự là một chuyện rất đáng quý.
Cố Niệm Chi chậc chậc khen ngợi:
Có thể thấy bà ta thật sự rất thương Ôn Thủ Ức.
Trong mấy ngày tiếp theo, Cố Niệm Chi vùi đầu vào chuẩn bị cho phiên tòa kế tiếp.
Quả nhiên Lộ Viễn đã đồng ý đến phương Nam điều tra chuyện của trại trẻ mồ côi Tần thị, hơn nữa ông còn rất xem trọng chuyện này, quyết định dẫn theo mấy cấp dưới đắc lực đến thành phố Z ở phương Nam một chuyến.
Trước khi đi ông mời Hoắc Thiệu Hằng đến ăn một bữa cơm tối với Lộ Cận và Cố Niệm Chi, nói:
Lần này tôi đi chắc không thể về ngay trong một sớm một chiều. Tôi lại không yên tâm để hai ba con ở lại đây, vì thế tôi cố tình mời cậu Peter đến canh chừng hai người một khoảng thời gian.
Chúng ta đã biết thân phận của cậu Peter rồi, chính cậu ấy cũng tự thừa nhận với chúng ta rằng trước đây cậu ấy là KGB Nga. Có cậu ấy ở đây thì tôi mới có thể yên tâm xuống phương Nam.
Lộ Cận không vui, nghiêm mặt nói:
Tôi có thể bảo vệ Niệm Chi, vũ khí gì tôi cũng có cả. Nếu cần thiết thì tôi còn có thể tạo ra vũ khí virus sinh hóa mang tính chọn lọc, chỉ tấn công vào kẻ địch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.