Chương 3177: Cùng một thầy dạy
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1157 chữ
- 2022-02-24 03:42:28
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên gật đầu:
Tài nấu nướng của cháu không tốt lắm, nhưng vẫn có thể ăn được. Nếu hai người không quen ăn c8ơm cháu làm thì cháu có thể đặt cơm ở ngoài cho hai người.
Lộ Cận nghe xong không những không tức giận mà trái lại còn t3rở nên vui vẻ, nói với Lộ Viễn:
Lộ lão đại, anh nhìn kìa, người anh tìm cho chúng tôi cũng không biết nấu cơm nhé!
Mặc9 dù cậu Peter chỉ học nấu ăn gần đây, nhưng cái người mà học nấu nướng nhiều năm như vậy cũng chỉ biết lấy cốc đo gạo để nấu cháo6 thì có tư cách gì mà nói cậu ấy?
Lộ Viễn cười mỉa đứng dậy:
Hơn nữa cậu Peter chủ yếu phụ trách vấn đề an toàn của hai ba con 5chú, nấu cơm chỉ là hạng mục phụ mà thôi.
Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đều hiểu ý ông.
Lộ Cận không biết là hiểu hay không hiểu, liếc mắt nói:
Chỉ biết ăn thôi, còn không chịu già.
Tổng giám đốc Lộ không hề già tí nào. Bây giờ mấy cô gái trẻ toàn thích kiểu đàn ông như Tổng giám đốc Lộ mà thôi, ông chú hiểu biết rộng, đáng để nắm bắt.
Cố Niệm Chi không ngừng giải vây cho Lộ Cận.
Thời gian thành lập của trại trẻ mồ côi Tần thị quá dài, ở phương Nam còn là một chuỗi nhãn hiệu có tiếng tăm.
Gần hai mươi qua năm, theo sự nổi tiếng của Tần Dao Quang và tập đoàn bệnh viện Tần thị, tiếng tăm của bọn họ cũng truyền đi xa.
Đối với những tổ chức dựa vào tiếng tăm để kiếm sống như thế này, chỉ cần sơ ý một chút, để người ta tóm được sơ hở, bọn họ sẽ lập tức bị cư dân mạng trên cả nước chửi đến mức không thể ngóc đầu dậy.
Nhưng Cố Niệm Chi nghe xong thì lại càng lo lắng hơn, cô thấp tha thấp thỏm hỏi:
Tiêu rồi, nhỡ bọn họ có lính đánh thuê thì phải làm sao đây? Không phải, bọn họ chắc chắn có lính đánh thuê! Tổng giám đốc Lộ, hay là bác đừng đi, cháu đi tìm anh Hà...
Thế thì để anh đi cho.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh đứng dậy, không muốn Cố Niệm Chi lại đi tìm Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ và Hà Thừa Kiên tuy quyền cao chức trọng, nhưng bọn họ phải dựa theo quy tắc ở đây để làm việc, mỗi hành động mỗi việc làm của bọn họ đều nằm trong tầm ngắm của vô số người.
Cố Niệm Chi vội vàng chuyển đề tài khác:
Tổng giám đốc Lộ đích thân xuống phương Nam nhất định phải cẩn thận nhé... Cháu điều tra ra được lịch sử của trại trẻ mồ côi Tần thị đã gần trăm năm rồi, có tiếng lâu đời ở vùng phương Nam, nhiều năm rồi vẫn sừng sững không ngã, nhất định là có thế lực.
Sắc mặt Lộ Viễn đã hơi nguôi nguôi, ông mỉm cười nói với cô:
Chắc chắn rồi, vì thế bác mới muốn đích thân đi một chuyến, nếu không bác không yên tâm.
Hoắc Thiệu Hằng thấy Cố Niệm Chi lo lắng bèn cười nói:
Tổng giám đốc Lộ rất tài giỏi, cho dù trại trẻ mồ côi Tần thị có siêu đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tổ chức từ thiện mà thôi, có thể cao tay hơn lính đánh thuê sao?
Ơ, anh giận dỗi cái gì vậy?
Lộ Cận rụt cổ lại, lí nhí nói:
Tôi chỉ nói thế thôi mà, dù sao có tiền còn sợ không có cơm ăn à?
Cậu biết vậy là tốt rồi.
Lộ Viễn không muốn nói chuyện với Lộ Cận nữa.
Lộ Cận vốn dĩ không biết nói chuyện, bây giờ có con gái rồi nên không còn kiêng kỵ cái gì nữa, nói chuyện càng lúc càng khó nghe.
Lộ Viễn liếc nhìn ông với ánh mắt đầy thâm ý:
Chú biết là tốt rồi. Bây giờ con bé quay về bên cạnh chú, nếu như chú còn không chăm sóc con bé cho tốt thì tự đi tìm miếng đậu phụ rồi đập đầu vào đó chết đi cho xong.
Tinh thần ham học hỏi của Lộ Cận lại phát huy, ông nghiêm túc trịnh trọng nói:
Đậu phụ không thể làm người ta chết được, độ cứng của nó hoàn toàn không thể làm nát xương sọ. Lộ lão đại, anh nói như vậy thật ra là không muốn tôi chết đúng không? Trong lòng Lộ lão đại vẫn có tôi, tuy anh nói chuyện không dễ nghe, nhưng tấm lòng của anh thì tôi xin nhận.
Lộ Viễn:
...
Lộ Viễn nói:
Nể mặt Niệm Chi, tôi sẽ không tính toán với chú. Chú để ý Niệm Chi cho kỹ, tình trạng của con bé rất nguy hiểm, đừng để cho cô bé có cơ hội hành động một mình.
Nó là con gái của tôi, còn cần anh nói chắc?
Mặc dù Lộ Cận nói to tiếng thế thôi chứ lại không dám nhìn thẳng vào mắt Lộ Viễn.
Ông nhận ra hình như Lộ Viễn đã phát hiện ra việc làm của mình, gần đây vẫn thỉnh thoảng quan sát ông.
Trước tài quan sát không sơ hở của Lộ Viễn, đến cả
công nghệ hiện đại
như Lộ Cận cũng phải nhường bước chịu thua.
Ví dụ như ông đã từng lắp đặt một máy thăm dò hơi thở nhỏ xíu trong phòng ngủ của Lộ Viễn, có thể thăm dò xem rốt cuộc Lộ Viễn ngủ thật hay ngủ giả, hoặc là có ở trong phòng ngủ hay không.
Cuối cùng chẳng bao lâu sau đã bị Lộ Viễn phát hiện ra, còn rút pin năng lượng mặt trời trong máy thăm dò hơi thở của ông ra, đúng là không thể tin được mà!
Vì thế chi bằng để Hoắc Thiệu Hằng và Lộ Viễn đi, có thể âm thầm bắt tay vào hành động, hô mưa gọi gió.
Lộ Viễn vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng bảo anh ngồi xuống, như cười như không nói:
Chê bác già à, còn chưa ăn cơm đây này.
Ý ông là ông vẫn chưa già, còn có thể tung hoành ngang dọc.
Đừng có tự dát vàng lên mặt mình! Lòng tôi hoàn toàn không có chú!
Lộ Viễn gật đầu với Cố Niệm Chi:
Bác sẽ gửi tin nhắn về cho cháu, nhớ thận nhé.
Vâng ạ, cảm ơn Tổng giám đốc Lộ!
Cố Niệm Chi cảm động tiễn Lộ Viễn đến trước cửa thang máy.
Tâm trạng của Lộ Viễn trở lại bình thường, ông ta cười nói với cô:
Quay về đi, trông chừng ba cháu cho kỹ, bác thấy ba cháu lại đang ấp ủ âm mưu gì đó...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.