Chương 3267: Dựa vào mặt kiếm cơm


Đình viện theo phong cách Trung Quốc này nằm gần một khu cây xanh ở trung tâm thành phố, phía trước là vùng cỏ rộng, tường được 8xây vòng quanh hành lang, tường trắng ngói đen kéo dài đến tận khu vườn phía sau nhà.

Xung quanh có hàng cây long não t3hường xanh, trên chóp mái nhà kiểu cuốn thấp thoáng dưới vòm cây xanh, trùng trùng điệp điệp, hiệu ứng thị giác khiến căn viện 9này rộng lớn hơn mấy phần.

Sân nhà chúng tôi đẹp lắm.
Cô gái trẻ đẩy cửa lớn ra:
Hôm nay hai người mà không vào thì sau này có lẽ không có dịp thấy đâu.

Cố Niệm Chi tỏ vẻ kinh ngạc. Cô đẩy kính râm lên đỉnh đầu, tròn mắt:
Why? Why?

Vừa nãy Cố Niệm Chi chỉ nhìn lướt qua đã cảm thấy khí thế bất phàm.
Đình viện kiểu T6rung Quốc như vậy rất tốn diện tích, lại còn cả một khoảng sân rộng rãi, ở trung tâm thành phố.
Cô gái trẻ kia nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cô ta cười chỉ vào một thùng rác màu gỗ thô bên cạnh hàng rào:
Ở đây không được hút thuốc, phiền anh dập tàn ở đây.

Hoắc Thiệu Hằng ồ một tiếng rồi bất đắc dĩ ném thuốc đi.

Fabulous!
(Đẹp không sao tả xiết!)
Họ đứng trước cửa chụp hai bức ảnh thì có một cô gái trẻ tuổi mặc áo trắng quần đen kiểu người làm đi ra từ căn nhà kiểu Trung Quốc đó.
Thái độ của cô gái trẻ tuổi nọ càng tốt hơn, cô ta cười nói:
Hôm nay đúng lúc ông chủ của chúng tôi ở nhà, thấy hai người loanh quanh trước cửa nên muốn mời hai người vào trong uống chén trà.

Trong lòng Cố Niệm Chi hơi cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cô cười híp mắt:
Không... không làm phiền đâu. Chúng tôi... chỉ chụp ảnh, vẽ tranh.


Ông chủ nhà tôi sắp di dân xuất ngoại, căn nhà này đã được ông ấy quyên cho viện bảo tàng thành phố.
Cô gái trẻ tuổi tránh đường:
Đồ dùng trong nhà đều bằng gỗ tử đàn, mọi thứ đều được để lại cả, không mang theo.

Cố Niệm Chi
à
một tiếng, cô đưa ngón tay cái lên:
Ông chủ của cô vĩ đại thật.

Hoắc Thiệu Hằng lấy điếu thuốc ra hít một hơi, anh ngậm trong miệng, ra vẻ lông bông, nói ú ớ không rõ:
Vậy thì vào xem một chút...

Cũng giống người nước ngoài nói tiếng Trung.
Bậc thang được làm bằng đá, khó mà nhìn ra được là bằng nguyên liệu gì, nhưng những vị trí lắp ghép chằng chịt với nhau lại có một phong cách cổ xưa lạ lùng.
Có vẻ như ông chủ nhà này là một người thích văn hóa truyền thống.
Cố Niệm Chi bĩu môi, nh5ỏ giọng nói:
Chỗ này làm viện bảo tàng được đấy nhỉ?

Đến mức độ này thì nếu chỉ có tiền cũng không thể ở trong một căn nhà như vậy được.
Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt quan sát một lúc.
Anh cũng có một nghi ngờ tương tự nhưng không nói thẳng ra giống Cố Niệm Chi.
Nói đi nói lại thì người đàn ông đối diện cũng không phải là hoàng tử kia mà...
Cố Niệm Chi oán thầm không thôi.
Cố Niệm Chi bất giác lườm một cái.
Đã thời đại nào rồi, cho dù có là người giúp việc đi nữa thì cũng là công việc đàng hoàng, vất vả kiếm tiền, sao lại phải khúm núm đến mức này?
Cô gái trẻ tuổi nọ nở nụ cười:
Hai người là người nước ngoài à? Đến từ đâu vậy?


New York, chúng tôi từ New York đến đây để sưu tầm văn hóa dân gian và vẽ tranh.
Cố Niệm Chi nói bập bẹ, vừa nói cô vừa đưa tay ra dấu giống những đứa trẻ Trung Quốc sinh ra và lớn lên ở nước ngoài.
Cố Niệm Chi thấy Hoắc Thiệu Hằng không phản đối, cô cũng đi theo sau anh vào cửa viện.
Cô gái trẻ kia nhẹ nhàng đóng cửa lại phía sau, theo họ đi vào nhà chính.
Họ đeo kính râm to trên mặt, tóc cố ý làm rối lên và tạo kiểu cẩn thận, rông rất ngông cuồng và càn rỡ.
Họ cầm máy ảnh chụp ảnh không ngừng, liên tục nói mấy câu và tư thế rất phóng đại.
Cố Niệm Chi lẩm bẩm, đi thẳng vào trong.

Ông chủ, họ tới rồi.
Cô gái trẻ đi phía trước dừng lại, cung kính khom người thưa chuyện.
Hôm nay hai người dò đường tới đây, họ mặc quần áo không phải kiểu khách du lịch giống ngày hôm qua.
Trang phục hôm nay của họ rất thời thượng, hơn nữa còn cực kỳ có phong cách văn hóa, như các nghệ thuật gia tự do ở Brooklyn, New York.

Oh my god!
(Ôi trời ơi!)

This is so beautiful!
(Đúng là quá đẹp!)
Lúc đứng trước hàng rào gỗ ngoài cửa, cô ta cười hỏi:
Hai vị đang làm gì vậy?

Cố Niệm Chi cất máy ảnh đi, nói tiếng phổ thông mang theo khẩu ngữ nước ngoài cực đậm, cô giơ ngón tay cái lên:
Nó đẹp quá! Quá tuyệt vời!

Hoắc Thiệu Hằng cũng quan sát người đàn ông đang ngồi trên ghế trong phòng khách.

Người này không còn trẻ tuổi nhưng được chăm sóc khá tốt, nhìn qua chỉ như mới 50. Dựa trên thông tin tư liệu, người này đã 65 tuổi rồi.

Tóc ông ta chỉ hơi hoa râm mà thôi, ông ta không nhuộm thành màu đen, khuôn mặt hơi phát tướng nên cũng không thấy rõ nếp nhăn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.