Chương 3268: Dựa vào mặt kiếm cơm


Hoắc Thiệu Hằng kéo tay Cố Niệm Chi, cùng cô đi tới ghế, đối mặt với người kia.


Chào ông, quấy rầy ông rồi. Chúng tôi mới từ N8ew York tới, là sinh viên khoa nghệ thuật, đến để vẽ tranh, chụp ảnh.
Hoắc Thiệu Hằng ra dấu, khẩu âm ấp úng rất phù hợp.
Cố Niệm Chi xoa khuôn mặt mình, giả vờ nghe không hiểu, cô tỏ vẻ nghi ngờ nói:
Dựa vào mặt kiếm cơm là sao? Mặt có thể ăn được à?


Hả? Ha ha ha ha...
Người nọ bị Cố Niệm Chi chọc cười ha hả, ông ta lắc đầu nói:
Không không... Tiếng Trung của cô đúng là...

Cô chỉ vào chiếc máy ảnh trước ngực mình, nghiêm túc nói:
Tôi đang làm cho một tạp chí, tới Trung Quốc chụp ảnh về kiến trúc cổ rồi quay lại báo cáo kết quả, nhân tiện kiếm ít tiền trả học phí kỳ sau.

Người kia càng cười hòa ái hơn, khen Cố Niệm Chi:
Có chí lắm. Giờ người như cô bé không có nhiều, có thể dựa vào mặt kiếm cơm nhưng lại muốn so tài với người đời.

Cô ta đặt những thứ này vào thùng đá rồi nói với Cố Niệm Chi và Hoắc Thiếu Hằng:
Ông chủ của chúng tôi không uống những thứ này nên trong nhà không có sẵn, tôi mới đi mua ở bên ngoài về đấy.

Cố Niệm Chi cầm lon Coca rồi nhìn qua thật nhanh, thấy không có vấn đề gì, cô mới mở chai ra nhấp một ngụm, cảm khái nói:
Sao lại không uống Coca chứ? Nếu không có Coca thì cuộc sống sẽ thế nào đây?

Cô ta dẫn Hoắc Thiệu Hằng tới phòng vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn lại Cố Niệm Chi và người đàn ông nọ.
Cố Niệm Chi duỗi chân, ngâm nga một bài hát tiếng Anh, dáng vẻ rất thoải mái.
Sau khi uống xong một tách trà, người đàn ông lại mở mắt ra nhìn, thấy Cố Niệm Chi quay đầu nhìn quanh, đôi mắt to tròn ngây thơ và hồn nhiên, giống những đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có, không biết rõ những khó khăn của cuộc sống.
Hôm nay Cố Niệm Chi đeo kính áp tròng màu xanh lam đậm, tóc nhuộm highlight màu sáng, sống mũi cao thẳng tắp giống một người Hoa lai.
Hoắc Thiệu Hằng cũng cầm lấy một chai Coca nhưng anh không uống mà đặt lên bàn trước mặt, gật đầu với người đàn ông kia, anh hỏi cô gái trẻ đứng bên cạnh:
Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy? Có thể cho tôi mượn dùng một lát không?

Cô gái trẻ kia vội nói:
Mời anh đi theo tôi.

Người đàn ông nói xong thì nhìn Cố Niệm Chi, cười:
Cô là người Mỹ sao? Ba mẹ cô làm nghề gì?

Cố Niệm Chi gật đầu:
Ba tôi là giáo viên tiểu học, mẹ tôi là nội trợ. Họ không có nhiều tiền nên tôi phải đi làm thêm để trang trải học phí.

Lúc này Cố Niệm Chi mới nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói:
Em nói sai gì sao?

Hoắc Thiệu Hằng cũng tỏ vẻ không hiểu, anh đáp:
Chắc là không sai gì đâu.

Nghe Cố Niệm Chi nói vậy, người kia cười ha ha, sự nghi ngờ thoáng mất đi.
Chỉ có người thực sự từng ở New York mới có thể nói ra một câu như thành phố C sạch hơn New York.
Người nọ nhìn cô chăm chú thêm lần nữa, ông ta chậm rãi hỏi:
Cô tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Cố Niệm Chi cười nói:
Tôi là Grace, năm nay 18, sao vậy ạ?

Là 3một người từng đóng quân ở nước ngoài, khả năng ngụy trang của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng hoàn hảo. Để không gây rắc rối cho anh, Cố Niệm9 Chi chỉ có thể nói càng ít càng tốt.

Không sao đâu, không có gì.
Người kia nở nụ cười, lúc này nếp nhăn nơi khóe mắt mới hi6ện ra, nhìn có cảm giác tang thương.
Vừa nãy cô gái trẻ kia nói, đồ ở đây đều bằng gỗ tử đàn, thật ra Cố Niệm Chi không biết những loại gỗ này, nhìn qua chỉ cảm thấy căn phòng rất u ám, trong góc phòng có một chiếc tủ cổ xưa được chạm khắc tinh xảo, trông như làm bằng tay vô cùng tinh tế, còn nếu nói về màu sắc thì xin thứ cho người không biết gì như cô.
Thành thật mà nói, nếu không có người ở đây, nơi này rất giống một viện bảo tàng đồ cổ...
Ánh mắt ông ta thỉnh thoảng đảo qua giữa Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, cuối cùng ông ta5 chăm chú nhìn khuôn mặt Cố Niệm Chi, cười nói:
Cô gái này cũng vừa ở nước ngoài đến sao?


Of course.
Cố Niệm Chi nhún vai một cái:
Ở đây sạch hơn New York, tôi rất thích nơi này.

Cố Niệm Chi bỗng tỏ vẻ giật mình:
Ông ở chung cư cạnh Central Park sao? Chắc ông giàu lắm. Nhà ở đó đắt lắm!


Tôi già rồi, chỉ muốn tìm một nơi tốt để an hưởng tuổi già. Đắt cũng có sao, dù gì tiền cũng dùng để tiêu. Tôi lại không có con, sống không dùng hết, chết cũng không thể mang theo. Đợi đến khi dùng hết cũng là trả lại cho xã hội.

Hai người trông giống mấy thanh niên gốc Hoa không biết nhiều tiếng Trung.
Bọn họ đang nói chuyện thì cô gái trẻ mang theo một túi Coca và mấy món đồ uống lạnh quay về.
Người nọ rót cho mình một chén trà, cầm trên tay, đưa lên mũi ngửi một hơi thật sâu, sau đó ông ta thổi thổi, nhấp một ngụm rồi nhắm mắt thưởng thức hương vị đó.
Cố Niệm Chi kìm nén không nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cô chỉ tò mò đánh giá các đồ dùng trong phòng.
Mặc dù đôi môi củ ấu vẫn rất rõ ràng.
Nhưng có nhiều người cũng có dáng môi này, chỉ đôi môi không nói rõ được gì.
Người kia cúi mắt, cười hỏi họ về chuyện ở New York.

Năm trước tôi mới từ New York về, đúng là một nơi tuyệt vời. Tôi ở trong một tòa chung cư ở bên Central Park ở New York, từ cửa sổ có thể nhìn thấy màu xanh của công viên, phong cảnh rất tuyệt vời.

Cô định nói mình nhỏ hơn hai tuổi, giống một sinh viên vừa mới lên đại học.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.