Chương 3269: Cảnh tượng tái hiện (1)


Người đàn ông nheo mắt nhìn Cố Niệm Chi, nhìn đôi môi củ ấu của cô rồi nói:
Nếu cô từ New York tới, chẳng phải nữ sinh đại học ch8ỗ các cô thích đi tìm sugar daddy nhất đó sao?


Cố Niệm Chi bực nội, đúng là làm nhục cô thật mà.

Nhưng bề ngoài 3cô vẫn tỏ vẻ như cảm thấy hứng thú, cô đáp:
Đúng là trong số bạn học của tôi có người tìm thật, tôi còn biết một trang web chuyê9n tìm sugar daddy cho các cô ấy nữa...

Ánh mắt ông ta lóe lên.
Cất bức ảnh vào két sắt lần nữa, ông ta đóng bức tranh lại, che phía trước.
Đi tới trước cửa sổ, ông ta nhìn hai người trẻ tuổi đang đi xuyên qua sân trước, chuẩn bị ra ngoài.
Cố Niệm Chi đáp lại:
Cảm ơn ông Từ.


Ừ.
Người nọ đáp một tiếng rồi đi về phía cầu thang.
Đợi ông ta lên tầng rồi, Hoắc Thiệu Hằng mới đi ra từ phòng vệ sinh, vẫn là dáng vẻ lông bông, cà lơ phất phơ không để ý, chân anh đá lên chiếc sofa Cố Niệm Chi đang ngồi:
Grace à, đi chưa? Anh đói rồi, muốn đi ăn cơm.

Cố Niệm Chi cười đồng ý:
Cảm ơn ông.

Cô lại hỏi:
Xin hỏi quý danh của ông ạ? Nên xưng hô thế nào?

Người kia không quay đầu lại, bước chân thoáng dừng, thờ ơ đáp:
Tôi họ Từ, cô có thể gọi tôi là ông Từ.

Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại có cảm giác không mấy thoải mái với người đàn ông lớn tuổi này nên không muốn quay lại.
Tuy nhiên Cố Niệm Chi lại rất bướng bỉnh, cô xoa tay Hoắc Thiệu Hằng, nói với người giúp việc:
Cô vào trước kia, tôi bàn với bạn tôi chút đã, anh ấy muốn về ăn cơm.


Được.
Thấy hai người này không biết tận dụng cơ hội, không nghe lời ông chủ của cô ta, cô giúp việc trẻ tuổi hơi khinh thường họ nhưng ngoài mặt vẫn khá lịch sự, đi về nhà chính.
Ông ta khẽ cười, từ từ đứng lên rồi đáp:
Cô cứ nghĩ cho kỹ, nếu cô thấy hứng thú6, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Central Park ở New York tìm tôi.

Ông ta lấy một tấm danh thiếp tiếng Anh đặt trước mặt 5Cố Niệm Chi, không giục cô nhưng rõ ràng là lạt mềm buộc chặt.
Cố Niệm Chi cúi đầu nhìn tấm danh thiếp này, trong đầu vội vàng tự hỏi ý của người này là sao.
Bức ảnh được chụp bằng phim cách đây hàng chục năm, thời gian trôi qua, độ phân giải bây giờ đã rất thấp.
Nhưng cho dù ảnh đã bắt đầu mờ, phía trên vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt tươi cười đáng yêu lanh lợi của một cô gái nhỏ đang ngồi giữa hai người nam nữ thanh lịch.
Nụ cười này thực sự quá giống cô gái tự xưng là từ New York tới đang ở dưới tầng kia...

Hình cũ mấy chục năm trước?
Ánh mắt Cố Niệm Chi bỗng sáng lên.
Rốt cuộc cũng có ảnh!
Cô gái khá giống Cố Niệm Chi, cô có trực giác bức ảnh đó có liên quan đến gia đình Tần Hội Xương.
Người đàn ông cầm điện thoại lên, nói với người giúp việc đang tiễn hai vị khách trẻ tuổi đó:
Mời hai người đó quay lại, tôi có một bức ảnh cũ mấy chục năm trước, cô gái trong hình khá giống với cô gái kia, có lẽ họ sẽ thấy hứng thú, hỏi xem họ có muốn xem không?

Người giúp việc trẻ tuổi kia khá kinh ngạc nhưng cô ta vẫn làm theo.
Cô ta gọi Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng lại, cười nói:
Xin hai vị dừng bước, ông chủ nhà tôi nói có một bức ảnh cũ mấy chục năm trước, cô gái trong hình khá giống với cô đây, hai người có thấy hứng thú không? Có muốn xem không?

Cô không nghĩ mình đẹp đến mức ngay từ lần đầu tiên gặp mà ông ta có thể đưa ra gợi ý muốn bao nuôi như vậy.
Nhưng trông ông ta không giống đang đùa giỡn.
Cố Niệm Chi đưa tay ra cầm tấm danh thiếp kia lên, ngẩng đầu khẽ mỉm cười:
Tôi sẽ cân nhắc.

Cô xinh xắn lanh lợi, lúc nói chuyện lại càng khiến người ta nao lòng.
Chỉ cần cong môi mỉm cười là sẽ giống đất trời vào xuân, vạn vật thức tỉnh, đáy mắt là cảnh xuân rực rỡ, yêu kiều rung động.
Đôi mắt của người đàn ông trầm hẳn, giống nhớ tới điều gì đó, ông ta gật đầu với Cố Niệm Chi:
Cô cứ nghĩ cho kỹ, tôi mệt rồi, phải đi nghỉ đã. Cô cứ thoải mái tham quan. Đồ đạc ở đây tốt lắm, phong cảnh hoa viên bên ngoài cũng rất đẹp, cô có thể chụp tự nhiên.

Cố Niệm Chi mỉm cười đứng dậy:
Vậy thì đi thôi, em cũng muốn ăn.

Cô và Hoắc Thiệu Hằng cùng đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ trên tầng, người đàn ông đẩy một bức tranh trên tường, mở két sắt trên vách tường phía sau, cẩn thận lấy một bức ảnh ố vàng từ bên trong ra.
Cố Niệm Chi thấy người này đi rồi mới nhẹ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Đi xem một chút đi, có lẽ sẽ có bước đột phá quan trọng đấy.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô chăm chú, lạnh nhạt đáp:
Anh thấy ông ta sờ tay em trong phòng khách đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.