Chương 3272: Cảnh tượng tái hiện (2)


Cố Niệm Chi cười hì hì, hôn lên hàm dưới của anh một cái:
Anh dám thật không? Đừng tưởng tối thế này thì người khác sẽ khôn8g nhìn thấy, có một loại máy móc gọi là máy quay phim hồng ngoại đấy.


Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu:
Vừa nãy anh mở điệ3n thoại lên kiểm tra ở đây rồi, không có máy quay phim kín chứ đừng nói đến máy quay phim hồng ngoại.

Cố Niệm Chi ở bên nói luyên thuyên, không yên tĩnh được một khắc.
Giờ đây cô chỉ muốn mọc cánh bay ra ngoài.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng cũng biết nơi này có chuyện gì xảy ra.
Đây là không gian bịt kín, không khí không có đủ nên bị thiếu oxy.
Cố Niệm Chi gật đầu, bấm số của Lộ Cận trước.

Ba ơi! Mau tìm người đến cứu bọn con với. Con gửi định vị cho ba.

Lại ăn trưa!
Đây là lần thứ mấy rồi?

Làm sao bây giờ? Hình như ngoài phần trên sàn nhà có thể di chuyển được thì không có cách nào đi ra ngoài hết.
Cố Niệm Chi buồn bực nói:
Họ muốn làm gì nhỉ? Vất chúng ta ở đây để chết đói hay sao?

Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, đưa tay lên đỉnh đầu vừa chạm tới nơi mà họ rơi xuống, ấn ấn từng tấc một.
Hoắc Thiệu Hằng cao 1m80, đứng thẳng thì đầu cũng sắp chạm đến trần nhà.
Khó trách lúc họ rơi xuống chỉ cảm thấy hơi đau mà không bị thương gì cả.
Đôi mắt Cố Niệm Chi bỗng thắt lại, cô bám lấy cánh tay của Hoắc Thiệu Hằng, đặt lên mạch đập của anh.
Mạch đập của Hoắc Thiệu Hằng đang rất chậm, ngay cả nhịp tim cũng như chậm hẳn.
Cô gầm nhẹ, kéo anh lại:
Anh làm sao thế?

Hoắc Thiệu Hằng nhìn khuôn mặt nhỏ lo lắng của cô, kìm nén nói:
Không sao cả, chỉ là hơi tức ngực.

Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con.
Hơn nữa Hoắc Thiệu Hằng ở ngay bên cạnh, cô lại càng tung hoành ngang dọc, to gan đến kinh người.
Cố Niệm Chi hít sâu hai lần:
Không sao mà. Sao vậy ạ?

Nhưng biểu hiện tức ngực của Hoắc Thiệu Hằng lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Cố Niệm Chi:
...

Rốt cuộc cô cũng cảm thấy có gì đó không được bình thường.
Chỉ là hơi mất thời gian vì sàn nhà quá dày.
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng đang khoan, cô đưa điện thoại lên chiếu sáng cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng tập trung tinh thần khoan lỗ, đột nhiên anh cảm thấy hơi tức ngực.
Anh cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi rồi hỏi:
Hô hấp của em có sao không?


Không có à.9..
Cố Niệm Chi cười một tiếng:
Xem ra họ cũng không to gan lắm...

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại của mình ra, dư6ơng dương tự đắc nói:
Chắn tín hiệu điện từ thì có gì? Điện thoại của ba em không bị chắn điện từ.

Nơi này không lớn lắm, chỉ khoảng bốn, năm mét vuông, bốn phía đều là vách tường bằng xi măng xám xịt, dưới đất là sàn nhà bằng nhựa, có thể chống ẩm.
Trên đỉnh đầu không cao, cùng lắm là hai mét.
Nếu sàn nhà trên đầu anh không được khoan ra, anh khó có thể chịu nổi nữa.
Cố Niệm Chi kéo cánh tay Hoắc Thiệu Hằng lại:
Đừng khoan nữa.

Cố Niệm Chi tức giận:
Ba! Ba có nhầm không vậy? Giờ con đang bị người ta bắt giam trong tầng hầm. Bị nhốt đấy ba có biết không?

Bên kia tách một tiếng, tắt máy.

Không đúng, chắc chắn ba em sẽ không đối xử với em như vậy.
Cố Niệm Chi thì thào:
Nếu ba biết em bị bắt, ông chỉ hận không thể tự mình tới cứu em.

Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy lạ, anh nhớ trước khi đi, Lộ Viễn bảo anh để ý Lộ Cận, trong lòng nặng nề hẳn, anh nói:
Nguy rồi, có lẽ ba em đã rời khỏi Đế Đô từ trước rồi.

Dần dần, cô phát hiện sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng càng lúc càng tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi to chừng hạt đậu, cánh tay cũng khẽ run lên.
Nhưng anh vẫn sừng sững ở đó như một ngọn núi, che mưa chắn gió cho cô, cản hết cho cô mọi nguy hiểm và cản trở.
Nhưng bây giờ cô phát hiện có lẽ Lộ Cận xảy ra chuyện rồi, hoặc là ông sắp xảy ra chuyện, cô không chờ nổi nữa.
Cố Niệm Chi vịn vách tường đứng lên, nhờ ánh sáng trên màn hình điện thoại để nhìn căn phòng dưới đất này.
Hoắc Thiệu Hằng lấy mấy dụng cụ thường dùng khi đi làm trong túi quần ra, bắt đầu khoan lỗ lên sàn trên đỉnh đầu.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn anh làm việc mà lo lắng không thôi.
Cô lấy điện th5oại, khởi động hệ thống phản chắn tín hiệu điện từ, quả nhiên, không bao lâu sau, điện thoại của cô có tín hiệu.
Hoắc Thiệu Hằng thở phào nhẹ nhõm, anh nói:
Được rồi, em mau gọi điện đi, gọi ai đó tới cứu chúng ta.

Cố Niệm Chi ứa nước mắt:
Là di ngôn mà! Anh không được ví von như thế.

Vốn dĩ Cố Niệm Chi đang không muốn đi ra ngoài. Điều tra lâu như vậy, khó lắm mới có điểm đột phá, cho dù bị người ta hãm hại cô cũng không quan tâm.
Anh kìm nén cảm giác khó chịu, cố gắng khoan mạnh hơn.
Cũng may căn phòng này có kết cấu bằng gỗ, sàn nhà cũng là gỗ thật, cho dù gỗ rất cứng và chắc, nhưng điều đó không có gì đáng nói đối với các vật dụng khác nhau mà anh mang theo bên người.
Cô gửi tin nhắn rồi yêu cầu gọi video.
Bên kia nhận máy rất nhanh, nhưng sau khi nghe thấy yêu cầu của Cố Niệm Chi,
Lộ Cận
bên kia chần chừ một lát mới nói:
Các con ăn trưa chưa?

Cố Niệm Chi cũng nhớ tới biểu hiện kỳ lạ của Lộ Cận trước khi họ rời khỏi Đế Đô:
Đúng rồi! Chắc chắn ba em đã đi từ sớm, người nói chuyện điện thoại với em... người nói chuyện điện thoại với em... vốn không phải là người thật.

Hoắc Thiệu Hằng gật gù:
Có lẽ là hình ảnh của ông ấy, cũng giống hình mà Cố Tường Văn để lại trong tàu ngầm vậy.


Tức ngực?
Cố Niệm Chi nhíu mày:
Em không thấy gì cả.


Biểu hiện của Hoắc Thiệu Hằng là triệu chứng thiếu oxy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.