Chương 3271: Cảnh tượng tái hiện (2)


Một tiếng bụp bụp nhỏ vang lên, sàn nhà khép lại.

Giống chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong căn phòng tao nhã, rèm cử8a buông xuống, những chiếc đèn lồng cổ tỏa ánh sáng màu vàng mơ, chiếu lên đầu con búp bê đang đứng yên trên bàn giữa căn phòng.
3
Khuôn miệng anh đào của búp bê giống như vừa cười vừa khóc.
Hoắc Thiệu Hằng:
...

Bàn tay đưa lên một lúc mới buông ra, anh bất lực vỗ sau lưng Cố Niệm Chi một cái.
Hóa ra là đang làm nũng.
Tay Hoắc Thiệu Hằng giữ chặt lấy gáy cô, cọ lên trán, giọng nói trầm thấp:
Em đừng nghĩ nhiều như thế, em ở đâu thì anh ở đấy.

Cố Niệm Chi:
...

Cõi lòng như có một dòng nước ấm khẽ chảy qua, chớp mắt trở thành dòng lũ, lan khắp toàn thân.
Cố Niệm Chi lắc đầu, sự sợ hãi và kinh hoàng vừa rồi như biến mất sạch sành sanh.
Chỉ cần có Hoắc Thiệu Hằng bên cạnh, dù lên trời hay xuống đất, cô cũng dám đi, huống chi là cái hang thế này?
Cố Niệm Chi thấp giọng cười, hôn lên môi Hoắc Thiệu Hằng một cái, cô nhỏ giọng đáp:
Không sao cả. Anh nhảy xuống làm gì? Giờ cả hai chúng ta đều bị nhốt ở đây...

Có một vật nặng rơi xuống, cách chỗ cô ngã trước đó không xa.
Cố Niệm Chi không nhìn thấy được là thứ gì rơi xuống, nhưng rất nhanh sau đó, cô nghe được tiếng hít thở khẽ khàng.
Cô không dám thở mạnh, không biết người rơi xuống là ai, cô bèn ôm chân kiên quyết nép lại bên góc tường.
Cố Niệm Chi nhào tới không buồn nghĩ ngợi, vừa vặn lao vào lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng vừa mới ngồi dậy đã bị Cố Niệm Chi bổ nhào một cái, ngã xuống đất...
Hai người ôm nhau thật chặt, nhất thời nằm im không nhúc nhích.
Anh ôm cô, ngồi dưới đất tựa vào vách tường, lẳng lặng đợi một lúc.
Mọi thứ vẫn bình yên như cũ, không có ai đi lại ở phía trên, bốn phía cũng không có âm thanh nào khác.
Hoắc Thiệu Hằng đợi Cố Niệm Chi bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại trong túi quần ra.
Cố Niệm Chi bỗng ngẩng đầu, trong bóng tối, cô mở mắt thật to nhưng không thấy được gì, chỉ nhìn về phía âm thanh vang tới.
Là Hoắc Thiệu Hằng!
Anh cũng nhảy xuống theo?
May mà không gian dưới 6sàn nhà không quá rộng nên cô không bị ngã gãy chân, cũng không bị vỡ đầu chảy máu.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì cảm thấy có tiến5g rít trên đỉnh đầu, theo bản năng, cô lăn sang bên cạnh.
Ầm!
Cả người Hoắc Thiệu Hằng như bốc cháy, trong lòng anh là cô gái mềm mại như hồ nước xuân, lại không ngừng châm lửa trong lòng anh.
Hai cánh tay anh bỗng ôm chặt lấy Cố Niệm Chi, đôi môi tìm tới môi cô.

Em không sao chứ?
Anh nhỏ giọng hỏi bên môi cô, hơi nóng phả trên khuôn mặt.
Điện thoại không có tín hiệu.
Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi:
Ở đây có máy chắn tín hiệu điện tử...

Cố Niệm Chi thò đầu ra khỏi lòng anh, nhỏ giọng nói:
Nếu họ không tới quấy rầy mình thì em ở đây với anh một đêm cũng được.

Lúc Hoắc Thiệu Hằng rơi xuống, anh cũng nín thở tập trung, không biết dưới đáy có gì.
Đợi đến khi chạm xuống mặt đất, anh mới cảm nhận được tiếng hô hấp của ai đó đang cố gắng kìm nén ở cách đó không ra, mặc dù rất chậm, rất nhẹ, nhưng anh vẫn biết đó là ai.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức quay về phía đó, thấp giọng gọi:
Grace?

...
Cố Niệm Chi ngã nhào xuống đất.
Sau khi s9àn nhà khép lại, xung quanh đen kịt. Đầu cô va mạnh xuống đất một phát, đau đến mức hoa mắt váng đầu.
Cô tựa vào trán Hoắc Thiệu Hằng, nước mắt lặng yên rơi xuống, lướt qua gò má, nhỏ lên khuôn mặt anh.
Hoắc Thiệu Hằng giật mình, anh bỗng ngồi dậy, hơi lo lắng:
Em bị thương à?

Cố Niệm Chi vùi đầu vào lồng ngực anh, lắc đầu:
Không ạ, em không sao. Em chỉ là rất vui... vui đến phát khóc, anh chưa từng nghe thấy sao?

Hoắc Thiệu Hằng gõ lên đầu Cố Niệm Chi một cái, thấp giọng nói:
Em biết tìm niềm vui trong khổ ải nhỉ, coi đây là phòng nghỉ ngơi sao?



Không được à?
Cố Niệm Chi ôm lấy bờ vai rộng của anh, nhích lại hôn một cái, cô cười nói:
Người xưa vẫn nói, trộm được nửa ngày nhàn rỗi kiếp phù sinh, dù họ âm mưu quỷ kế hãm hại chúng ta thì không cho chúng ta tương kế tựu kế trộm cái gì à?


Hoắc Thiệu Hằng không biết nên khóc hay cười, anh xoa đầu Cố Niệm Chi:
Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì thế hả? Chẳng lẽ em không sợ sao? Chúng ta đang rơi vào bẫy của người khác đấy.


Cố Niệm Chi nghiêng đầu cười:
Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi, em sợ không thể đi ra ngoài được, em sợ không thể ở bên anh đến bạc đầu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.