Chương 3274: Cảnh tượng tái hiện (3)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 626 chữ
- 2022-02-25 03:31:43
Họ đều xuất thân chính quy, trước khi đánh nhau đều học về giải phẫu cơ thể người, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất, trong thời gian8 ngắn nhất để gây sát thương lớn nhất cho kẻ địch.
Hơn nữa với bọn họ mà nói, yêu cầu lại càng nghiêm khắc hơn, còn phải k3hống chế được lực sát thương.
Nói cách khác, muốn đánh thế nào thì họ phải chắc chắn.
Anh thấy Cố Niệm Chi cũng cầm một chiếc gậy đánh bóng, cô đứng trong tầng hầm, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông vạm vỡ bị Hoắc Thiệu Hằng đánh ngã.
Chỉ cần những người kia nhúc nhích một chút, cho dù là nhúc nhích dưới chân, Cố Niệm Chi cũng sẽ vung gậy đánh thật mạnh.
Vốn dĩ chúng đã bị Hoắc Thiệu Hằng đánh cho ngất xỉu, có người tỉnh lại thì lại bị Cố Niệm Chi đánh ngất đi lần nữa.
Cho dù bên ng5oài có người đi nữa, nghe thấy tiếng đánh đập gào thét bên trong cũng chỉ cho rằng
ông chủ của mình
đang tra tấn hai người trẻ tuổi vừa bắt được chứ không nghĩ chuyện khác được.
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi từ từ bò rạp nằm sát dưới đất, đi tới khóa trái cửa phòng, tạm yên tâm là giờ không có người nào xông vào được, anh mới đứng dậy.
Anh cầm theo gậy đánh bóng, trở lại vị trí sàn nhà mở ra, quỳ gối ngồi xổm xuống, vừa nhìn xuống đã muốn bật cười.
Người nọ không chịu nổi cơn 9đau đó, ông ta hét thảm một tiếng rồi trắng mắt, ngất đi.
Đòn nào của Hoắc Thiệu Hằng cũng trúng đích, anh nhanh chóng nằm6 xuống đất, nắm chặt gậy đánh bóng, cảnh giác nhìn xung quanh.
Cũng may, căn phòng này đóng kín cửa.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên nhìn:
Trên đó giải quyết xong rồi à?
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu.
Cố Niệm Chi đạp lên một người đàn ông mập mạp vạm vỡ rồi nhón chân lên, bắt được cánh tay Hoắc Thiệu Hằng đưa xuống.
Anh dùng sức kéo cô lên.
Trở lại căn phòng mờ tối từ phòng dưới đất, Cố Niệm Chi dụi mắt, thầm nói:
Lão già kia đâu?
Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào người đang nằm cạnh công tắc trên tường cách đó không xa nói:
Kia kìa, bị anh đánh gãy đầu gối và khuỷu tay rồi.
Hơn nữa cô ra tay không biết nặng nhẹ, không giống Hoắc Thiệu Hằng có thể nắm chắc được mức độ.
Cho nên người bị cô đánh ngất, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể tỉnh lại.
Hoắc Thiệu Hằng nhức đầu nhìn gậy đánh bóng và Cố Niệm Chi thì vẫn hứng thú muốn thử, anh trầm mặt đưa tay về phía phòng dưới đất, nói:
Mau lên đây nào!
Cố Niệm Chi cầm gậy đánh bóng gõ lên bàn tay kia, tức giận nói:
Tay của ông ta đâu, em muốn đánh gãy cái tay đó.
Vừa rồi còn dám sờ tay cô, mẹ nó chứ!
Đồ già dê xồm!
Hoắc Thiệu Hằng cũng hiểu, anh trầm mặt đi tới, đạp mấy phát lên mu bàn tay của ông ta, đến mức ông ta phải tỉnh lại, kêu thảm hai tiếng rồi lại đau hôn mê bất tỉnh.
Được rồi, tay của ông ta bị phế rồi, xương tay hoàn toàn vỡ nát.
Cố Niệm Chi thở ra một hơi, cười lạnh nói:
Người này tự làm tự chịu. Chúng ta còn lo không tìm được cơ hội bắt ông ta vào tù nữa đấy.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu:
Em báo cảnh sát đi, nhân tiện gọi điện cho Thiếu tướng Hà nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.