Chương 3275: Đàn ông trên đời đều sẽ phạm sai lầm
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 962 chữ
- 2022-02-25 03:31:43
Anh nói gì thế?
Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, không hề chột dạ:
Là tạm thời em không thể chấp nhận được mà thôi. Hơ8n nữa em còn khó tiếp nhận như thế, không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào, cho nên tạm thời không nên làm phiền anh ấy thì hơn...
3
Em nên công tư rõ ràng đi.
Hoắc Thiệu Hằng nói đầy ý vị sâu xa:
Gọi điện thoại đi. Chuyện ở đây thì cảnh sát không có cá9ch nào quyết định được.
Hoắc Thiệu Hằng có thể nghĩ tới điểm này trước là bởi vì ở thế giới bên kia, ở thành phố C cũng có một ngôi nhà như vậy, nhưng mười mấy năm trước nó đã hoàn toàn thuộc vệ chính phủ, trở thành viện bảo tàng.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ giúp việc nữ kia đã nói, chẳng mấy chốc căn nhà này sẽ được
quyên tặng
cho chính phủ làm viện bảo tàng.
Cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đau, giống bị người ta dùng dao rọc xương cốt cả người một lượt.
Hai mắt ông ta tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
Tay chân cái gì?
Người đàn ông lớn tuổi cố chịu cảm giác đau nhức trên tay, đôi mắt đảo quanh, chỉ hận không thể tìm cơ hội chạy ra khỏi phòng khách nhỏ này.
Nhưng chỉ hơi cử động chân một chút, cảm giác đau đớn tê tái đã ập tới, quả thực không thua gì cái tay đau.
Cố Niệm Chi ló đầu nhìn thử,
ôi
một tiếng:
Trước khi thành lập nhà nước, đây là nơi đại diện của chính phủ Hoa Kỳ ở Trung Quốc từng ở lại sao?
Ừ, sau đó quyền sở hữu chuyển đến tay ông ta, ông ta quyên tặng cho nước Mỹ một quỹ từ thiện nữa.
Đương nhiên là không phải.
Hoắc Thiệu Hằng kiên quyết phủ nhận:
Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi đánh hả? Chứng cứ đâu?
Cố Niệm Chi vội đứng ra, nhận lấy gậy đánh bóng trong tay Hoắc Thiệu Hằng, nói thẳng:
Là tôi đánh! Đồ dê xồm kia, già đầu còn làm mấy chuyện xấu xa này. Tôi muốn kiện ông tội quấy rối! Tôi chỉ tự vệ mà thôi!
Ông ta bị nước lạnh làm run lên, từ từ mở mắt.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn ông ta từ trên cao xuống, vẻ mặt lạnh lùng, anh đeo kính râm, tay cầm gậy đánh bóng đặt lên đỉnh đầu ông ta, lạnh nhạt nói:
Dám bắt cóc bọn tôi, gan ông cũng không nhỏ nhỉ?
Người đàn ông kia lấy lại tinh thần, ông ta thẹn quá hóa giận còn mắng ngược:
Rõ ràng là mấy người tập kích tôi! Mấy người tới cướp đoạt làm hại tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!
Được đấy.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới sofa đối diện ông ta, ngồi bắt tréo chân, một tay đặt lên tay vịn ghế, lạnh lùng nói:
Ở phòng dưới đất có tay chân của ông đấy, đợi cảnh sát đến, có phải ông cũng nên giả vờ không nhận ra bọn chúng không?
Dựa trên tư liệu từ thế giới bên kia, Hoắc Thiệu Hằng đáp lại, nhân tiện nhìn người đàn ông lớn tuổi nằm dưới đất, anh nói:
Có lẽ ông ta có được căn nhà này là nhờ quỹ từ thiện đó.
Cố Niệm Chi:
...
Tại sao quỹ từ thiện của Mỹ lại bán căn nhà này cho ông ta?
Cố Niệm Chi tò mò:
Bán bao nhiêu tiền?
Những cái này em có thể nhờ Thiếu tướng Hà điều tra.
Hoắc Thiệu Hằng cất điện thoại đi, đi về phía người đàn ông, kéo ông ta dậy đặt lên ghế, tạt một chai nước suối lên mặt ông ta.
Ông ta cúi đầu, nhìn hai cái chân mềm nhũn gập lại với góc độ kỳ lạ thì nhất thời ngẩn ra.
Ông ta muốn đưa tay sờ thử chân mình thì cánh tay lại không chịu nghe lời, chỉ động đậy một chút đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Người đàn ông lớn tuổi kia trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, tức giận khàn giọng đáp:
Quấy rối? Cô có chứng cứ không?
Đương nhiên là có.
Cố Niệm Chi trả lời dứt khoát, chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng rồi nói:
Anh ấy tận mắt nhìn thấy, là nhân chứng của tôi. Còn nữa, camera trong phòng khách của ông, có thể trích xuất camera cảnh ông sờ tay tôi, nói sugar daddy, chắc là chưa xóa chứ?
Hoắc Thiệu Hằng đi tới tạt một ly nước lần nữa, giữ nhân trung ép ông ta tỉnh lại, anh lạnh giọng nói:
Ông mà còn ngất nữa thì tôi sẽ chôn sống ông luôn.
Người đàn ông kia rùng mình, nhịn cảm giác đau nhức mà run cầm cập, đáp:
Là cậu đánh tôi thành ra như vậy à?
Hoắc Thiệu Hằng:
...
Ông ta muốn phản bác nhưng không nói gì được, bởi vì phòng khách của ông ta có camera thật...
Không thể sao?
Cố Niệm Chi nhíu mày nhìn quanh:
Không phải chỉ là một ông già có mấy đồng dơ bẩ6n à? Còn có người chống lưng đặc biệt gì sao?
Hoắc Thiệu Hằng lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tài liệu lịch sử của ngô5i nhà này rồi nói với Cố Niệm Chi:
Em xem trước kia căn nhà này của ai, nếu không phải có người chống lưng, sao có thể có căn phòng như vậy?
Chỉ sờ tay một chút mà là quấy rối à?
Ông ta vội tìm lý do khác:
Tôi chỉ muốn nắm tay cô! Là phép lịch sự cơ bản mà thôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.