Chương 3289: Muốn anh không?



Tất nhiên là muốn đi rồi, bác bay về Đế đô ngay đây, lúc nào hai đứa mới lên máy bay? Hay đi máy bay riêng thế?


Hoắc T8hiệu Hằng:
Vâng, bọn cháu đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, sáng ngày mai bay.

Hai chân anh như cái kìm sắt, siết chặt không cho Cố Niệm Chi nhúc nhích.

Không phải anh muốn sao?
Cố Niệm Chi vừa thốt ra như vậy, đến cả cô cũng giật mình, giọng điệu của cô đã đến mức có thể vắt ra nước.
Xấu hổ quá đi mất...
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt lấy hai tay cô, kéo lên đỉnh đầu. Tư thế này làm Cố Niệm Chi không thể không ưỡn ngực.
Cơ thể lại bắt đầu kêu gào, mỗi nơi trên cơ thể đều thèm khát cô.
Hoắc Thiệu Hằng lại hỏi:
Muốn anh không?

Cố Niệm Chi:
...

Cô muốn nói không, nhưng đôi chân đã tự động cong lên, quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh.

Bây giờ bác sẽ ra sân bay bắt chuyến bay s3ớm nhất, đêm nay là về đến Đế Đô rồi.


Cháu ra sân bay đón bác.
Hoắc Thiệu Hằng vội vàng nói, chủ yếu là muốn gặp Lộ 9Viễn bàn kế hoạch riêng.
Cố Niệm Chi:
...

Cô nhìn anh chằm chằm, nụ cười ranh mãnh trên mặt cũng từ từ phai dần.
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy chuyến đi đến New York lần này sẽ không được yên bình cho lắm, anh mu6ốn tìm hiểu thêm nhiều chuyện về Lộ Cận.
Lộ Viễn nói:
Bác gửi số hiệu chuyến bay cho cháu đây, đi đường cẩn thận.

Sau khi Hoắc Thiệu Hằng bàn bạc kỹ càng với ông thì mới cúp máy, anh nói với Cố Niệm Chi:
Đi ngủ sớm đi, anh ngủ bốn tiếng rồi dậy đến sân bay đón Tổng giám đốc Lộ.

Hoắc Thiệu Hằng cao lớn vạm vỡ, vòng eo thì lại càng mạnh mẽ rắn rỏi.
Đôi chân thon của dài của Cố Niệm Chi vòng qua eo anh giống như bám vào một cột đá điêu khắc, làm cô phải tách cả hai chân ra.
Cố Niệm Chi liếc anh một cái:
Em có thai hay không đâu phải anh không biết? Mặc cái này để lừa ai vậy...

Hoắc Thiệu Hằng nghiến răng nghiến lợi, tiện tay bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, nói:
Không có thai thì sao nào? Không thì cố gắng thêm nữa nhé?

Cô choàng lấy cổ anh, kéo anh xuống, hôn lên đôi môi anh, khẽ khàng thủ thỉ:
Nhớ.

Đã nhớ đến muốn chết đi được, cứ nghĩ rằng cuộc đời này không còn được gặp lại anh nữa.
Da thịt kề sát vào nhau, nhiệt độ tỏa ra giữa hai người, dường như có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên từ giữa hai người bọn họ, nó làm tầm mắt họ trở nên mơ hồ, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo giống như qua một lớp kính lọc.
Cô say sưa nhìn anh, cơ thể cao to cường tráng vô cùng nam tính, hơi thở của người đàn ông trưởng thành giống rừng bạch dương mùa thu.
Mặt Cố Niệm Chi lập tức đỏ rực lên.
Đi tới phòng ngủ, Hoắc Thiệu Hằng bỏ cô xuống, không nhịn được hôn lên mặt cô một cái, khẽ thì thầm bên tai cô:
Nhớ anh không?

Hoắc Thiệu Hằng ngậm lấy cánh môi cô hôn một lát, anh cảm thấy dường như căn phòng càng lúc càng nóng lên.
Trên trán toát mồ hôi hột, anh chỉ có thể dựa vào trán cô để làm dịu nhịp tim đang đập dữ dội.
Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được, cúi đầu xuống hôn cô, mặc cho cô nhe nanh múa vuốt kéo quần áo anh hệt như chú mèo nhỏ hung dữ đáng yêu.
Mãi đến khi trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng mới ghì tay Cố Niệm Chi lại.
Cố Niệm Chi ngáp một cái:
Em đi ngủ đây, đã thu dọn đồ đạc xong xuôi để sáng mai bay sớm chưa?


Mấy vật dụng cá nhân cần thiết thì thu dọn xong hết rồi.
Hoắc Thiệu Hằng lấy bộ đồ bảo hộ có thể kháng được tia bức xạ cấp vũ trụ mà Lộ Cận đã dặn dò cẩn thận ra, cười nói:
Ngày mai em phải mặc cái này vào.

Hoắc Thiệu Hằng bị ánh mắt của Cố Niệm Chi làm cả người nóng ran lên, nhưng anh dùng sự kiềm chế lớn nhất của mình để đè khát khao hừng hực của mình xuống.

Đôi môi của ấu của Cố Niệm Chi nhếch lên, nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng, thấy anh không có động tác tiếp theo thì hơi cuống lên, tủi thân nói:
Em còn chưa mang thai, anh không sợ bị lộ chuyện à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.