Chương 3290: Muốn anh không?


Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô:
Anh cũng muốn em có thể bình yên sống hết cả đời với anh.


Cố Niệm Chi vô cùng xúc động.
Lộ Viễn ra ngoài, vừa ngước lên đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hoắc Thiệu Hằng.
Hai người đều đeo kính râm, nhìn hệt như anh em, không giống người chênh lệch nhiều tuổi.
Lộ Viễn xoa trán, nói:
Theo như lời kể của bà cụ Trần, người năm đó cùng hợp tác với nhà họ Tần cho hay, trại trẻ mồ côi Tần thị đã được mở rất nhiều năm, bắt đầu từ thời tổ tiên của Tần Bá Nghiệp, không giống những gì mà trang chủ chính thức của Tập đoàn bệnh viện tư nhân Tần thị viết, trại trẻ mồ côi Tần thị là do Tần Bá Nghiệp sáng lập.

Hoắc Thiệu Hằng rất ngạc nhiên:
Thật vậy sao?

Cố Niệm Chi buông tay ra, nhìn Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy bước xuống giường,9 đi vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào.
Hoắc Thiệu Hằng giải quyết một lần trong phòng tắm, sẵn tiện tắm rửa một lát, đi ra ngoài thì thấy Cố Niệm Chi đã ngủ đi rồi.
Anh cười lắc đầu, nằm xuống bên cạnh cô.
Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó cầm lấy chìa khóa rời khỏi căn hộ của Cố Niệm Chi, lên đường ra sân bay đón Lộ Viễn.
Nếu không phải thời gian Lộ Viễn đáp máy bay sớm hơn nhiều so với thời gian máy bay của bọn họ cất cánh thì bọn họ đã đón Lộ Viễn lên máy bay bay sang Mỹ rồi.

Không tìm được bất kỳ manh mối nào hay sao?
Hoắc Thiệu Hằng không tin.
Năm đó lúc bác cả của anh còn làm công việc liên quan đến mặt này trong quân đội, Hoắc Thiệu Hằng chỉ mới là một học sinh cấp hai mà thôi.

Tất nhiên không đến nỗi không có bất kỳ manh mối nào.
Lộ Viễn cười, thái độ vô cùng hiền hòa:
Bác đã tìm được hàng xóm láng giềng cũ của nhà họ Tần vào năm đó, phát hiện ra một số chuyện rất thú vị.


Cháu sẵn lòng lắng nghe.
Hoắc Thiệu Hằng lái xe ra khỏi sân bay, đi lên đường cao tốc.
Hoắc Thiệu Hằng nhận vali từ trong tay Lộ Viễn, nói:
Bác ở thành phố Z điều tra đến đâu rồi?

Lộ Viễn lắc đầu:
Tần Bá Nghiệp cũng có tài cán, đã tẩy trắng sạch sẽ cả tập đoàn của mình, gần như không còn bằng chứng gì đáng kể.

...
Bốn tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng đúng giờ thức dậy.

Ừ, bác đã điều tra lịch sử của vùng đó, phát hiện ra hơn một trăm năm trước, ở đó đã có hai trại trẻ mồ côi rồi, một cái là do người nước ngoài mở, một cái là của nhà họ Tần mở.


Nói là trại trẻ mồ côi, thật ra cũng là một cách thức làm ăn.

Cố Niệm Chi còn định chờ Hoắc Thiệu Hằng ngủ chu6ng, nhưng anh vẫn không quay lại.
Tiếng nước rào rào trong phòng tắm giống khúc nhạc thôi miên, Cố Niệm Chi từ từ thiếp đi trong tiếng nước5.
Người đàn ông 8có thể kiềm chế trong tình huống then chốt như thế này, một là người đó vô cùng yêu bạn, hai là không hề yêu bạn một tí nào.
Cố Niệm Chi ti3n Hoắc Thiệu Hằng là kiểu người số một, không có gì để nghi ngờ.
Đến đây cũng được mấy tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh có thể quang minh chính đại ngủ ở bên cạnh cô.

Ngủ ngon.
Hoắc Thiệu Hằng hôn lên má Cố Niệm Chi một cái, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sau này trại trẻ mồ côi do người nước ngoài mở bị đóng cửa, ở đó chỉ còn một trại trẻ mồ côi của nhà họ Tần mà thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.