Chương 3301: Siêu nhân loại
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 964 chữ
- 2022-02-25 03:37:06
Bây giờ Cố Niệm Chi nghe thấy tên
Tần Tố Vấn
là tâm trạng đã có điều thay đổi.
Không còn giống như khi trước, chỉ đơn thuần là tò mò v8à bội phục.
Cô thầm nghĩ, quan hệ mẹ con giữa cô và Tần Tố Vấn, chắc chỉ cách nhau tờ giám định ADN thôi.
Cô và Lộ Viễn ngồi buôn chuyện, cũng ngồi xem tivi luôn.
Một lúc sau, hình ảnh từ phía Lộ Cận mới truyền về.
Trên màn hình tivi trước mặt bọn họ, đài truyền hình địa phương đang phát sóng đột nhiên bị nhiễu sóng.
Cố Niệm Chi:
…
Còn người trung niên da trắng vừa đứng lên xem đồng hồ quả quýt là Loreux đời thứ ba, thường người ta hay gọi ông ta là Loreux Jr. Ông ta là người nắm quyền của gia tộc Loreux, trung tâm tài chính Loreux này do gia tộc bọn họ nắm số cổ phần chính.
Hai người ngồi trong góc bên này, nhìn qua có vẻ rất kích động, chắc là lần đầu tiên được tham dự hội nghị bàn tròn như thế này. Gia tộc của bọn họ cũng rất giàu có, nhưng không thể so được với mấy người trước mặt đây. Bọn họ được tham dự cuộc họp này là vì gia tộc bọn họ theo nghiệp chính trị thâm niên.
Ngoài người này ra, Cố Niệm Chi còn nhận ra được ngài Buffet được người đời xưng là
Thần cổ phiếu
. Ông ta đã sắp 80 tuổi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không hề có trạng thái đãng trí, già yếu của người già như những người cùng tuổi khác.
Ngoài hai người này ra, Cố Niệm Chi nhận ra mình không quen những người khác.
Lộ Viễn giới thiệu cho cô nghe:
Người đàn ông tóc đen mũi to đang ngồi cạnh cửa sổ Victoria kia là người thừa kế của gia tộc Onassis, ông vua ngành vận tải biển. Tài sản nhà bọn họ có bao nhiêu chỉ sợ chính người nhà ấy cũng không rõ, nhưng chắc ba cháu biết cái này.
Lộn xộn một lúc, trên tivi xuất hiện khung cảnh của một căn phòng nhỏ xinh, chẳng hề giống cảnh huy hoàng tráng lệ mà Cố Niệm Chi đã tưởng tượng.
Đây là đâu đây?
Cố Niệm Chi kinh ngạc:
Sao trong căn phòng này chỉ có bảy, tám người thôi nhỉ?
Lộ Viễn cười nhẹ, cầm điều khiển chỉnh âm thanh rồi nói:
Cháu nghĩ xem? Người có thể ảnh hưởng đến tài chính thế giới, đếm trên đầu ngón tay là hết rồi.
Lộ Viễn nói xong mới 3phát hiện sắc mặt Cố Niệm Chi hơi lạ, mới nhớ ra Hoắc Thiệu Hằng từng nhắn cho mình: [Mẹ ruột của Niệm Chi rất có thể là Tần Tố Vấn.]
N9ếu là mẹ con ruột, giống nhau là bình thường.
Cố Niệm Chi ngẩn ra, sau đó tò mò hỏi:
Phải vậy không? Sao bác lại cho rằng như vậy? Bác6 từng gặp luật sư Tần Tố Vấn rồi à?
Cố Niệm Chi
à
một tiếng, vừa bội phục Tần Tố Vấn, cũng ngưỡng mộ bà, còn có chút tình cảm quyến luyến.
Có điều cô nghĩ rất thoáng, Tần Tố Vấn có phải là mẹ ruột của cô hay không không quan trọng, cái quan trọng là chỉ cần Tần Dao Quang không phải mẹ cô là được.
Cố Niệm Chi không ngại mẹ ruột mình là một người bình thường. Chỉ cần là một người hiền lành chính trực, cũng hơn kẻ khiến người ta buồn nôn như Tần Dao Quang một vạn lần.
Lộ Viễn thấy Cố Niệm Chi không có ý kiến gì thì cũng không làm rõ đề tài này, huống hồ còn đang ở 5trong nhà Lộ Cận nên ông càng không dám nói lung tung, chỉ cười gật đầu:
Năm đó ba cháu thân với luật sư Tần Tố Vấn lắm, bác cũng đi ăn chung mấy bữa cơm với bọn họ.
Cái nhìn của luật sư Tần Tố Vấn đối với tư bản có thể tóm gọn như sau. Bà ấy phản đối việc tư bản ăn quá sâu vào đời sống xã hội. Điều này thì bà ấy đã ảnh hưởng rất nhiều lên thượng tướng Hà Thừa Kiên.
Có quân đội chống lưng, đế quốc Hoa Hạ mới đứng vững trong xã hội, không bị đám tư bản kia nhăm nhe nhúng chàm.
Cố Niệm Chi nhìn những người đang ngồi trong tivi, nhanh chóng nhận ra người đầu tiên.
Người đó tầm hơn 50 tuổi, tóc màu vàng kim, đeo kính, mũi hơi dài, chính là quý ngài Bill Gates dùng một bộ máy tính vươn lên làm người giàu nhất nước Mỹ.
Tất nhiên, giờ ông ta không còn là người giàu nhất nữa rồi.
Cố Niệm Chi gật đầu:
Chức nghị viên của Mỹ, nhất là mấy nghị viên của Thượng Viện cũng không khác thừa kế là mấy. Nói gia tộc bọn họ là gia tộc chính trị cũng không sai.
Đúng là thế.
Lộ Viễn cười khẩy:
Lại còn sử dụng chế độ bỏ phiếu nữa. Rồi cuối cùng cháu sẽ thấy, nếu những người này tham gia tuyển cử, những người khác chỉ vào cho vui thôi. Thỉnh thoảng sẽ có thêm một, hai con ngựa đen trúng cử, nhưng cũng chẳng nói lên điều gì cả, vì những nghị viên may mắn đó không có ai chống lưng, sang kì sau lại xuống thôi.
Đám bọn họ ngồi với nhau để thảo luận về tương lai và hướng phát triển của loài người ư?
Cố Niệm Chi bật cười:
Nghe cứ như một bầy sói tụ tập với nhau, thương lượng xem làm thế nào cho bầy dê phát triển tiếp vậy…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.