Chương 3320: Vị trí quan trọng nhất của hai người bọn họ


Lộ Cận đang tập trung tinh thần làm thí nghiệm, đeo tai nghe cách âm, cửa phòng thí nghiệm cũng cách âm nên hoàn toàn không nghe được tiếng của8 Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng gõ cửa một lúc, thấy bên trong không có động tĩnh gì thì đoán rằng Lộ Cận không nghe thấy, bèn lấy đ3iện thoại ra nhắn tin cho ông, bảo ông có rảnh thì ra ăn sáng.

Lúc làm thí nghiệm, Lộ Cận tắt cả điện thoại cho nên bỏ qua tin này. Mã9i tới giữa trưa, có kết quả ADN rồi thì ông mới ra ngoài.
Lộ Cận bị chặn họng tức hộc máu, nhìn về Cố Niệm Chi, ấm ức lên án:
Con xem đi! Dám nói ba thế! Sao ba giống anh ta được? Con là con gái ba! Là con gái ruột ấy!

Ý là Hoắc Thiệu Hằng chỉ là cháu trai, sao thân bằng con gái được?
Cố Niệm Chi:
Ba, đừng chọc Tổng giám đốc Lộ thế được không? Dù tính bác ấy tốt nhưng tượng đất còn biết nói năng. Ba cứ như thế thì sau này hai ba con ta ăn cơm thế nào?

Lộ Cận không nghe lời ai, nhưng lại nghe Cố Niệm Chi khuyên, lắc đầu nói:
Con tưởng ba không biết chắc? Không nể anh ta nấu ăn ngon, ba nhịn anh ta bao nhiêu năm thế chắc?


Rồi rồi, ba ăn thêm đi.
Cố Niệm Chi vội vàng gắp miếng thăn bò non mềm sốt tiêu đen cho Lộ Cận, định lấp miệng ông.
Lộ Cận cũng đang đói nên không nói lung tung nữa, ăn một hơi hết ba bát cơm. Cuối cùng, ông và Cố Niệm Chi nằm bẹp trên sofa trong phòng khách, không đứng dậy nổi nữa.
Tivi trên tường bật lên, không chỉ đài truyền hình địa phương, đến cả đài truyền hình quốc gia cũng đang đưa tin máy bay bay nhầm, còn cả vụ
khuẩn bệnh than
nữa.
Tuy vụ
khuẩn bệnh than
chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng máy bay bay nhầm lại là thật.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Hoắc Thiệu Hằng và Lộ Viễn đứng dưới bếp trao đổi tin tức xong, ra hỏi Lộ Cận:
Chú Lộ, chú đã xét nghiệm ADN mớ tóc kia chưa?

Nụ cười trên mặt Lộ Cận biến mất.
Ông nhìn Cố Niệm Chi không biết phải làm sao, cúi đầu như đứa trẻ làm sai, nhỏ giọng:
Rồi, là ADN của Niệm Chi… Nhưng đó là ADN lúc con bé mới sinh, chưa tiến hóa, không có tác dụng chữa trị…

Vậy nên dù Tần Dao Quang có đề phòng, bà ta cũng không xét nghiệm ra được gì.
Cố Niệm Chi kinh ngạc ngồi thẳng người:
ADN lúc con mới sinh á? Bà ta giữ lại cái gì? Máu cuống rốn hay là tóc máu?


Tóc máu.

Cố Niệm Chi vội kéo ghế ra giúp ông, vẫy tay:
Ba, qua đây ngồi. Ba ăn gì con lấy cho.

Tâm trạng Lộ Cận tốt hơn hẳn, cười hì hì nói:
Vẫn là bé con của ba thương ba, có giống ai đó đâu. Giúp cho mười mấy năm, giờ có người thân tới thì trở mặt không quen.

Lộ - ai đó - Viễn cầm báo che mặt mình đi, không muốn nhìn dáng vẻ ngứa đòn của Lộ Cận, thản nhiên đáp:
Như nhau, như nhau thôi.

Đến cả FBI cũng phải ra tay.
Cố Niệm Chi cười nói:
Điều tra ra được thì coi như các người giỏi.

Lộ Cận cười nhạo:
Có sang kiếp sau cũng không tra ra được.

Lộ Viễn thản nhiên rót cho mình ly nước, nói:
Bữa sáng? Chú xem bây giờ là mấy giờ rồi?

Lộ Cận cả đêm không ngủ, mắt thâm quầng.
Ông xoa mắt, kinh ngạc nói:
Ơ? Giữa trưa rồi à? Thật là… thôi được rồi, ăn trưa cũng được. Bữa trưa đâu?

Bụng ông đã đói tới độ sắp biểu tình.
Ông vội lao ra khỏi phòng thí 6nghiệm, hô to:
Bữa sáng đâu? Bữa sáng ở chỗ nào? Tôi đói tới mức nuốt được cả con trâu rồi!

Trong phòng ăn, Lộ Viễn, Hoắc Thiệu Hằng5 và Cố Niệm Chi cùng ngẩng đầu lên nhìn ông.
Hoắc Thiệu Hằng liếc Lộ Viễn, đều hiểu ý đối phương.
Trong mắt hai cha con nhà này, vị trí quan trọng nhất của hai người bọn họ là đầu bếp.
Vị trí không thể lay động được…
Cố Niệm Chi cảm thấy hứng thú:
Cho con xem được không? Con chưa bao giờ thấy tóc máu của mình cả.


Lộ Cận lập tức đồng ý, đưa cô đi xem tóc máu của mình.

Trong phòng khách, Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay, duỗi đôi chân dài, cau mày nói với Lộ Viễn:
Giờ cái bọn họ lấy được là tóc của Ôn Thủ Ức, chính là tóc của người trưởng thành, khác với tóc máu của trẻ con. Bọn họ có phát hiện ra đồ bị tráo không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.