Chương 494: Nam thần được luyện thành như thế nào



Hi hi, Hoắc thiếu này, nói gì thì nói chứ, nhìn bản lý lịch của Cố Tường Văn, rồi nghĩ đến Niệm Chi của chúng ta mới thấy đún8g là cũng chỉ có ông ta xứng làm ba của Niệm Chi, những người khác đều không xứng!


Triệu Lương Trạch biết Cố Tường V3ăn chắc hẳn là ba ruột của Cố Niệm Chi, bây giờ lại biết Cố Tường Văn là một nhân vật rất có tiếng nói trong giới học thuật n9hư vậy, anh ta kích động xoa tay, chỉ hận không thể lập tức đón Cố Tường Văn đến Đế Đô, để họ nhận lại nhau, sau đó hợp tác v6ới họ.

Hoắc Thiệu Hằng nở một nụ cười nhàn nhạt,
Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Buổi tối thứ sáu, trong tòa nhà ký túc xá nữ của nghiên cứu sinh khoa Luật trường Đại học B, bầu không khí vui vẻ thoải mái bao trùm khắp các hành lang, dường như khắp nơi đều ngập tràn bong bóng màu hồng.
Các nữ sinh tụ thành từng nhóm hai người, ba người, đều đang chuẩn bị cho lễ Tình nhân ngày mai.
Đây là ngày lễ để mọi người âm thầm so bì với nhau.

Đúng là như vậy.
Hoắc Thiệu Hằng cầm ly nước lên uống một ngụm, anh khẽ mím môi,
Được rồi, chuyện này đã có manh mối rồi, cậu đừng lo lắng quá, điều tra theo trình tự là được. Nếu như vẫn không tìm thấy thì lại đến tìm Tạ Đức Chiêu. Tôi không tin ông ta không có cách liên lạc với Cố Tường Văn.


Vâng, thủ trưởng!
Triệu Lương Trạch trả lời vang vọng, đứng thẳng người chào kiểu quân đội, làm đầy đủ quy tắc hơn cả lúc bình thường.
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn anh ta,
Nói đi, có chuyện gì? Kính lễ như vậy, chắc chắn có việc nhờ vả chứ gì.


Cửa hàng trong trường thôi, còn có thể đi đâu được nữa?
Cố Niệm Chi mặc áo khoác lông vũ, cùng Mã Kỳ Kỳ ra khỏi phòng, đi đến hành lang.
Phòng ký túc xá nằm chếch phía đối diện với họ đang mở cửa, từng chuỗi tiếng cười từ trong đó vọng ra.
Giọng nói của Miêu Vân Tiêu vô cùng giòn giã êm tai:
Các cậu đừng giành mà, đây là anh rể họ tương lai của mình! Các cậu đừng làm hỏng của mình đấy!

Với tính chất công việc của họ, từ trước đến giờ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày hai mươi bốn tiếng đều phải mở máy chờ lệnh bất cứ lúc nào, đặc biệt là Triệu Lương Trạch. Toàn bộ hệ thống điều khiển trung tâm của Cục tác chiến đặc biệt đều do anh ta duy trì.
Cho dù là về nhà ăn Tết, một chiếc điện thoại đặc biệt của anh ta vẫn giữ trạng thái liên lạc cả ngày, chuẩn bị giải quyết chuyện phát sinh bất cứ lúc nào.
Lần này anh ta nhắc đến yêu cầu như vậy, cũng có nghĩa là chiếc điện thoại kia cũng sẽ tắt máy.
Bạn trai của ai cao, bạn trai của ai đẹp trai, bạn trai của ai giàu có, bạn trai của ai có quyền có thế, hận không thể lập một bảng xếp hạng dán trên lối đi cho mọi người chiêm ngưỡng.
Nếu như bạn trai của ai vừa cao lớn vừa đẹp trai vừa giàu có vừa có quyền có thế, vậy thì sẽ được xem như thần, nam thần chính là từ những hoạt động này mà ra đó…
Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ mỗi người ôm một túi bỏng ngô, chiếm lấy hai bên sofa, ngồi trong phòng khách xem một bộ phim cũ.
Hai người gần như có thể đọc thuộc lời thoại của bộ phim này, trong phòng khách vang vọng nhạc nền của bộ phim. Thật ra cả hai đều đang để hồn vía lên mây, không chú ý lắng nghe lắm.
Chưa được bao lâu, Cố Niệm Chi đã ăn hết bỏng ngô. Cô nhìn phần còn lại rồi đứng dậy nói với Mã Kỳ Kỳ:
Hết đồ ăn rồi, cậu có muốn ra ngoài mua thêm không?


Đi chứ! Đi ngay bây giờ!
Ủ rũ cả buổi tối, Mã Kỳ Kỳ lập tức lấy lại tinh thần,
Chúng ta đi đâu mua?


Chẳng lẽ không phải sao? M5ặc dù bây giờ chúng ta không điều tra ra địa chỉ của ông ấy, nhưng đã có nhiều manh mối như vậy, tìm ra địa chỉ của ông ấy là chuyện chỉ mất vài phút!
Triệu Lương Trạch xoa xoa nắm tay,
Có cần tôi thử không?


Cậu có thể thử nhưng tôi cảm thấy sẽ không có kết quả.
Hoắc Thiệu Hằng đặt xấp tư liệu tìm kiếm đó qua một bên, trầm mặt nói,
Hai mươi sáu năm trước Cố Tường Văn đã lựa chọn sống ẩn, có thể dễ dàng để cậu tìm thấy như vậy sao? Ông ấy là ba của Niệm Chi, nhưng tại sao sáu năm nay lại không có tin tức gì của ông ấy? Ông ấy không biết con gái lạc mất rồi sao?

Những lời này như một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống khiến Triệu Lương Trạch ỉu xìu như quả cà phơi sương.
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta, không hỏi tiếp nữa, chỉ khẽ gật đầu,
Được, ngày mai cậu không cần mở điện thoại hai mươi bốn tiếng, tôi sẽ tiếp quản hệ thống điều khiển trung tâm.


Cảm ơn thủ trưởng!
Triệu Lương Trạch vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên,
Vậy ngày mai làm phiền anh rồi!


Đi đi.
Hoắc Thiệu Hằng phất tay,
Lúc đi ra giúp tôi đóng cửa lại.

Triệu Lương Trạch lớn tiếng nói vâng rồi chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng lại.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng lại cúi đầu đọc kĩ lại kết quả tìm kiếm của Triệu Lương Trạch, sau đó tìm ra một số điểm đáng ngờ, bản thân tự vào web đen tìm kiếm lần nữa.


Ý của anh là ông ấy có thể đã xảy ra chuyện rồi?
Triệu Lương Trạch suy nghĩ một lúc, khả năng tệ nhất khiến sắc mặt anh ta chợt thay đổi.
Hoắc Thiệu Hằng xếp xấp tư liệu lại, nhắm mắt,
Tôi không biết, bây giờ tất cả chỉ là ẩn số, vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận.


Nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
Triệu Lương Trạch xoay cánh tay,
Dù sao thì chúng ta cũng đã có phương hướng, có mục tiêu, không giống như lúc trước, mò mẫm sáu năm trong tối tăm.


Hoắc thiếu, sao anh có thể nói như vậy được chứ? Anh là cấp trên, tôi lễ phép với anh còn không được sao?
Triệu Lương Trạch cười hì hì,
Nhưng mà anh nói đúng rồi, quả thật là tôi có việc muốn nhờ.


Ừ, nói đi.


Ngày mai là thứ bảy, cũng là lễ Tình nhân.
Triệu Lương Trạch nói một hồi rồi đỏ mặt,
Ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép, tắt máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, anh thấy có được không?


Thật sự là anh rể họ của cậu sao? Nhưng sao anh ấy lại ở cùng với cô gái khác?



Mình đã nói là anh rể họ tương lai chứ đâu phải hiện tại? Anh ấy là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất nước ta, dượng mình cũng là Phó Tham mưu trưởng, anh ấy với chị họ của mình môn đăng hộ đối, trên Bộ Quốc Phòng đã đồng ý ra mặt, giới thiệu hai người họ với nhau rồi.
Miêu Vân Tiêu kiêu ngạo nói, vẻ vinh hạnh trong ngữ khí của cô ta vô cùng rõ rệt.

Cố Niệm Chi bỗng thay đổi sắc mặt, dừng chân trước cửa phòng ký túc xá của đám người Miêu Vân Tiêu.

Miêu Vân Tiêu liếc mắt nhìn thấy bóng Cố Niệm Chi ở cửa phòng, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ lạ thường.

Cô ta lắc lắc chiếc điện thoại với bạn cùng phòng của mình,
Các cậu xem, có phải là rất đẹp trai không? Mình đã nói mà, bình chọn nam thần gì chứ? Mấy người đó gộp lại cũng không bằng một ngón tay của Thiếu tướng Hoắc.


Ban đầu Cố Niệm Chi chỉ nghi ngờ, bây giờ cô đã hoàn toàn xác nhận, người Miêu Vân Tiêu nói chính là Hoắc Thiệu Hằng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.