Chương 495: Tớ phải đi hỏi anh ấy
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 991 chữ
- 2022-02-07 01:17:40
Cút! Lớn tuổi chỗ nào chứ? Cái này gọi là chín chắn! Chín chắn! Cậu có hiểu không? Nữ thần đều có khí chất như vậy mà!
Trong ký túc xá củ8a Miêu Vân Tiêu vô cùng náo nhiệt, ngoài cô ta và bạn cùng phòng của cô ta ra, còn có vài cô gái của phòng ký túc xá khác. Mọi người đứng tụm lại 3cười đùa, giành nhau muốn xem chiếc điện thoại của Miêu Vân Tiêu.
Nhưng Miêu Vân Tiêu lại giơ điện thoại của mình lên cao.
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn Miêu Vân Tiêu, ánh mắt lạnh đến thấu xương, nhìn đến nỗi khiến Miêu Vân Tiêu run rẩy.
Cô ta rụt cổ lại, lẩm bẩm:
Tôi nói đâu có sai! Chính miệng chị họ nói với tôi là Bộ Quốc phòng muốn giới thiệu chị ấy cho Thiếu tướng Hoắc, Thượng tướng Quý đứng ra làm mai đấy… Cô nghĩ cô có chút cơ hội nào không?
Cố Niệm Chi bỗng hoang mang, hình như cô nghe không hiểu lời nói của Miêu Vân Tiêu là có ý gì.
Màn hìn9h điện thoại Apple trên tay cô ta hiển thị một tấm ảnh rất rõ ràng.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, chàng trai và cô gái nhìn nhau, im 6lặng mỉm cười.
Chàng trai cao lớn chín chắn, chỉ để lộ góc nghiêng vô cùng tuấn tú cũng đủ khiến người ta phải nghẹt thở. Cô gái yêu kiều 5xinh đẹp, ngẩng đầu cười nhẹ, còn có một người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh cô ấy, hai tay cho vào túi quần, vẻ mặt tươi cười nhìn cảnh tượng đó.
Thật là một tấm ảnh gia đình ấm áp.
Cố Niệm Chi cảm thấy khóe mắt hơi cay cay, môi khô nứt. Cô yên lặng đứng ở cửa ra vào, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của Miêu Vân Tiêu.
Miêu Vân Tiêu đảo mắt nhìn thấy cô, mỉm cười hỏi:
Ấy? Bạn học Cố, cô trừng mắt nhìn tôi làm gì?
Miêu Vân Tiêu rên lên một tiếng đầy đau đớn, tay phải đang cầm điện thoại buông rũ xuống, điện thoại rơi cạch xuống đất.
Cố Niệm Chi nhanh chóng đưa chân ra móc lên, đỡ được chiếc điện thoại sắp rơi. Sau đó, cô đưa tay phải ra, vững vàng đón được điện thoại của Miêu Vân Tiêu, nắm chắc trong tay.
Các bạn học trong phòng còn đang ngơ ngác bởi ngón đòn của Cố Niệm Chi, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mã Kỳ Kỳ cũng hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy Cố Niệm Chi từ phía sau, vội vã khuyên răn:
Niệm Chi! Niệm Chi! Đừng để ý cậu ta! Miệng cậu ta bẩn, để ý đến cậu ta sẽ làm bẩn tay mình!
Miêu Vân Tiêu bị lời nói của Mã Kỳ Kỳ chọc giận, cô ta vừa trốn qua bên cạnh vừa lớn tiếng với Mã Kỳ Kỳ:
Cậu đừng để bị cô ta lừa! Cậu nghĩ rằng tại sao cô ta phải đuổi tôi ra ngoài, là vì tôi đã biết hết gian tình của cô ta rồi!
Cô im đi!
Cố Niệm Chi thay đổi sắc mặt, tay phải lật rồi xoay, dùng ngón đòn bẻ tay mà Hoắc Thiệu Hằng dạy cô, vùng khỏi sự khống chế của Mã Kỳ Kỳ, chân trượt lên một cái đã đến bên cạnh Miêu Vân Tiêu, tay trái tóm hõm vai phải của cô ta.
Cố Niệm Chi siết chặt nắm tay, trong lòng tự cảnh cáo bản thân không được gây gổ với Miêu Vân Tiêu, mau đi thôi. Nhưng chân của cô như tự có ý thức, nó từ chối rời đi.
Mã Kỳ Kỳ không biết là chuyện gì, bèn tò mò thò đầu ra từ sau lưng Cố Niệm Chi, hỏi:
Sao thế, mọi người đang xem gì vậy?
Xem ảnh anh rể họ tương lai của tôi đấy!
Miêu Vân Tiêu mỉm cười gật đầu với Mã Kỳ Kỳ, sau đó cô ta cười mỉa mai Cố Niệm Chi,
Cô ngốc rồi chứ gì? Trên tổ chức người ta hoàn toàn không hề cân nhắc đến cô, cô vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày cơ đấy!
Cho đến khi Miêu Vân Tiêu nói tiếp:
Thật ra thì, làm người phải biết đủ, hiểu bổn phận của mình, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Dù cho trong một lúc nào đó nắm được trong tay thì người ta cũng chỉ chơi đùa với cô thôi. Những người đàn ông đó không ngốc, muốn kết hôn vẫn phải tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối. Cô ấy à, cố gắng học hành cho tốt, tốt nghiệp rồi thì tìm một công việc tốt, sau đó tìm một người chồng tốt trong đám đồng nghiệp mà gả đi, như vậy là tốt nhất đấy.
Bây giờ Cố Niệm Chi mới hiểu ra ý của cô ta, cô chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, trong đầu ầm một tiếng, nhún người nhảy bổ vào Miêu Vân Tiêu.
Cô muốn làm gì?
Miêu Vân Tiêu giật mình, vội lùi về sau.
Cố… Cố Niệm Chi, cậu từng học võ sao?
Bạn cùng phòng của Miêu Vân Tiêu ngạc nhiên hỏi,
Cú đá chân vừa rồi thật đẹp mắt!
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn cô ta, rồi cúi đầu nhìn bức ảnh trong điện thoại.
Đúng là Hoắc Thiệu Hằng, còn có một cô gái, cô không quen biết cô ấy, nhưng trông rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Cô vô thức chau mày, nghĩ kĩ lại xem bản thân có từng gặp cô gái này chưa, nếu không tại sao lại thấy quen đến vậy?
Chính vào lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì Mã Kỳ Kỳ áp sát đến, dè dặt hỏi:
Niệm Chi? Niệm Chi à! Cậu không sao chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.