Chương 695: Nào ai dám sánh cùng? (2)


Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lập tức sâu hơn hẳn, anh vươn tay chỉ vào Cố Niệm Chi nói,
… Em về tẩy trang đi.


Môi Cố Niệm Chi mấp máy mấ8y lần, chẳng phải lúc đầu anh bảo em ăn mặc trang điểm trưởng thành một chút hay sao?

Nhưng thấy ánh mắt thâm sâu như thế kia của Ho3ắc Thiệu Hằng cùng với vẻ hóng hớt xem trò vui của Trần Liệt và Âm Thế Hùng ở bên cạnh, cô đành phải bĩu môi lên, nuốt lời định nói xuống, t9rừng mắt với Hoắc Thiệu Hằng một cái rồi quay người trở về.
Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo Trần Liệt một cái rồi quay về ngồi xuống vị trí chính giữa chiếc bàn dài trong phòng hội nghị, vỗ vỗ xuống bàn,
Không có nhiều thời gian lắm đâu. Tôi gọi mọi người tới Barbados không phải để du lịch ngắm cảnh. Quốc gia và Bộ Quốc phòng xuất tiền xuất lực, chúng ta phải làm tốt nhiệm vụ của mình mới được.

Khóe môi Trần Liệt giật giật, không còn dám trêu chọc cà khịa nữa. Anh ta đẩy đẩy Diệp Tử Đàn rồi cùng cô ngồi xuống phía dưới bên phải của Hoắc Thiệu Hằng.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch ngồi vào vị trí đối diện với Trần Liệt và Diệp Tử Đàn.
Sau khi Trần Liệt và Diệp Tử Đàn về, Hoắc Thiệu Hằng nói về yêu cầu của Cố Yên Nhiên cho Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch,
Mục đích chủ yếu của cô ta vẫn là muốn bắt lấy kẻ chủ mưu đứng sau lưng những tay súng đó. Nhưng chúng ta hầu như không biết gì cả, làm sao mà bắt được? Các cậu thấy thế nào?

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, Âm Thế Hùng mở tài liệu về sự kiện sát thủ xả súng ở sân bay ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch,
Hoắc thiếu, Tiểu Trạch, các anh xem những tay súng này, đếm thử xem có bao nhiêu người? Cuối cùng thì chết bao nhiêu người?

Triệu Lương Trạch nhìn chằm chằm vào tài liệu trên máy tính của Âm Thế Hùng khoảng một phút đồng hồ rồi nói,
… Có lẽ là tám người à? Bị chúng ta giết tại chỗ bảy người, còn một người bắt Cố Yên Nhiên chạy trốn, sau đó bị Hoắc Thiệu Hằng giết trên biển rồi.

Mọi người cùng gật đầu, nhận nhiệm vụ của mình.
Hoắc Thiệu Hằng giao một phần tài liệu cho Trần Liệt và Diệp Tử Đàn,
Hai người cầm nghiên cứu một chút đi, tôi có lời muốn nói với Đại Hùng và Tiểu Trạch.

Những chuyện sẽ nói tiếp theo liên quan tới hành động của Cục tác chiến đặc biệt, Trần Liệt và Diệp Tử Đàn cũng không muốn biết quá nhiều. Hai người cùng đứng dậy,
Vậy chúng tôi đi về trước.


Ba ngày sau tôi sẽ dẫn Cố Niệm Chi và Trần Liệt tới bệnh viện thăm Cố Tường Văn. Đại Hùng, cậu đi cùng chúng tôi, phụ trách cảnh giới. Tiểu Trạch, cậu vẫn phụ trách thông tin liên lạc. Bác sĩ Diệp, cô ở Đại sứ quán chờ lệnh. Mấy ngày nữa các trang thiết bị chữa bệnh Trần Liệt đặt mua sẽ được chuyển tới, cậu phải chịu trách nhiệm kiểm tra và tiếp nhận, đặc biệt là kiểm tra xem có máy móc nào có vấn đề hay không.

Hàng bị hỏng có thể đổi trả, nhưng giờ bọn họ giờ đang cần gấp, căn bản không thể chờ đổi được, cần phải giải quyết sớm một chút.

Vâng, thủ trưởng.

Trần Liệt hơi kinh ngạc một chút với dáng vẻ này của Cố Niệm Chi, nhưng 6sau khi thấy cô trừng mắt với Hoắc Thiệu Hằng, anh ta lại càng
kinh ngạc
hơn. Anh ta vỗ bàn cười nói,
Ôi chà chà! Niệm Chi của chúng ta t5hế mà lại không sợ anh kìa! Hoắc thiếu, anh nguy to rồi, lại có người không sợ anh kìa!


Tại sao lại phải sợ Hoắc thiếu chứ?
Diệp Tử Đàn tò mò ngó sắc mặt u ám của Hoắc Thiệu Hằng, lại nhìn Trần Liệt đang vui vẻ một chút, khẽ chạm vào người Trần Liệt, nhỏ giọng nói,
Tôi thấy Niệm Chi trang điểm ăn diện như vậy rất đẹp mà… Mặc dù trông hơi trưởng thành một chút… Hiện giờ Niệm Chi còn rất trẻ, vẫn chưa tới hai mươi tuổi…

Trần Liệt càng vui vẻ hơn, cười không ngậm được miệng, ghé sát vào trước mặt Diệp Tử Đàn, thấp giọng nói,
Tôi cũng cảm thấy thế, rất dễ nhìn! Chỉ là có người nào đó có vấn đề về mắt đó thôi. Tôi cảm thấy anh ấy cần phải đi khám mắt mới được.

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, cầm cây bút trong tay nhẹ nhàng gõ lên bàn họp,
Không phải tôi giết, mà là chính Cố Yên Nhiên giết.



Lợi hại vậy sao?!
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đồng thời kêu lên, bọn họ đều không nghe Hoắc Thiệu Hằng kể lại cụ thể tình hình hôm đó. Lúc này, thấy anh chủ động nói ra, cả hai đều rất hứng thú, nài nỉ muốn anh kể lại cẩn thận và chi tiết.

Hai người có lý do vô cùng chính đáng là làm như thế biết đâu lại có thể tìm ra chứng cứ về người đứng sau màn.

Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc mất một lúc, đang định nói thì lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Cố Niệm Chi ngó khuôn mặt mộc của mình vào trong phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.