Chương 696: Nào ai dám sánh cùng? (2)


Hôm nay anh chủ động lên tiếng trước, gọi Cố Niệm Chi tới ngồi bên cạnh đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.

Đúng là tâm trạng của Cố N8iệm Chi không được tốt lắm, nhưng sau khi ngồi xuống, nhận thấy khóe mắt Hoắc Thiệu Hằng không ngừng dò xét mình, kể cả khi nói chuyện cùng với3 Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng không quên chú ý phản ứng của cô, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô lặng lẽ thò tay xuống9 dưới bàn họp, nhéo một cái lên đùi Hoắc Thiệu Hằng, vặn một cái thật mạnh.
Âm Thế Hùng á khẩu,
… Không ở đó.

Triệu Lương Trạch cũng lắp bắp,
… Đương nhiên là không ở đó rồi.


Nếu đã không ở hiện trường, sao các anh lại nói cứ như thật thế?... Các anh đừng quên, tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy, các anh nhất định muốn tung tin đồn nhảm sao?
Cố Niệm Chi lạnh giọng nói không khách khí chút nào. Khuôn mặt nhỏ của cô căng lên, lại có thêm mấy phần khí thế không giận mà vẫn có uy.

Đang nói chuyện Cố Yên Nhiên bị các tay súng bắt đi.
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn thản nhiên như thường, chuyển ánh mắt nhìn về phía cô,
Em muốn nghe sao?


Cố Yên Nhiên không chỉ bị các tay súng bắt đi, mà còn được Hoắc thiếu cố gắng xoay chuyển tình thế nữa. Anh ấy đã che chở cô cả Cố trong cơn sóng to gió lớn tránh thoát khỏi cuộc tập kích, đích thân cứu cô ta về.
Cuối cùng Âm Thế Hùng cũng không nhìn trần nhà nữa, anh ta còn không sợ chết, cười toe toét bổ sung các chi tiết ảo tưởng cộng thêm tâng bốc vào.

Đúng đúng, sau đó hai người cùng tới một hòn đảo hoang, còn ở lại một đêm nữa.
Triệu Lương Trạch nói lại càng mập mờ hơn, chỉ thuần túy muốn trêu Cố Niệm Chi. Anh ta muốn xem xem dáng vẻ cô nhóc này khi ghen thì thế nào, đương nhiên, bọn họ càng muốn xem Hoắc Thiệu Hằng sẽ làm thế nào để dỗ cô hơn…
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vội vàng dời ánh mắt đi. Một người ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một người lại quay đầu nhìn góc phòng, cả hai đều giả vờ như không trông thấy Hoắc Thiệu Hằng cắt móng tay cho Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không để ý chút nào, cắt xong móng tay, anh lại tiện thể dạy dỗ Cố Niệm Chi một hai câu, sau đó mới quay đầu lại nói với Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch,
Lúc ở trên thuyền hôm đó, tự Cố Yên Nhiên cướp lấy súng của tay súng kia rồi bắn chết hắn. Lúc đó tôi còn ở dưới biển, chưa lên tới trên thuyền.

Trong lòng Cố Niệm Chi vốn còn đang rất vui vẻ sung sướng, thầm nghĩ xem nên khoe tình cảm của mình tiếp như thế nào. Đột nhiên lại nghe thấy nội dung máu tanh như vậy, cô hơi sửng sốt một chút rồi hỏi,
… Các anh vừa nói chuyện gì thế?

Hoắc Thiệu Hằng luôn chú ý tới cử động của Cố Niệm Chi. Vừa nhìn thấy vậy, anh không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay kéo ngón tay trong miệng cô ra, trầm giọng nói,
Đã lớn thế này rồi còn cắn móng tay à?

Cố Niệm Chi bĩu môi một cái, chìa ngón tay gãy móng ra cho anh nhìn,
… Gãy rồi.

Nói xong, ánh mắt cô hướng xuống dưới, lướt qua chỗ đùi Hoắc Thiệu Hằng…
Trước ngày hôm nay, bọn họ vẫn cho rằng bàn tay của lão đại nhà mình sẽ chỉ co thành nắm đấm đánh cho người khác choáng váng đầu óc, hoặc là cầm súng ngắm bắn, lấy mạng người khác từ cách xa một cây số thôi…
Thật không thể ngờ anh lại còn có thể cầm bấm móng tay để cắt móng tay cho người khác nữa…
Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, hai tay chống cằm đặt lên trên bàn họp, nhíu mày nói,
Các anh nói gì thế? Lúc đó các anh có ở hiện trường sao?

Hoắc Thiệu Hằng hơi mím môi, móc ra con dao găm Thụy Sỹ tùy thân ra, trong đó có bấm móng tay.
Anh nắm lấy bàn tay trắng nõn của Cố Niệm Chi, bắt đầu cắt móng tay cho cô, vừa cắt vừa sa sầm mặt nói,
Sau này không được để móng tay dài nữa nhé. Dài ra một chút là lập tức phải cắt ngay.


Vâng.
Tâm trạng mới rồi còn đang phiền muộn của Cố Niệm Chi lập tức được Hoắc Thiệu Hằng kéo lên. Cô ngước đôi mắt xinh đẹp lên, khóe môi chất chứa nụ cười, ánh mắt nhìn quanh phòng họp. Khi đối diện với hai đôi mắt đang trợn lên như muốn lồi ra kia, cô hơi hất đầu lên vì đắc ý, suýt chút nữa còn hừ mũi một cái, thể hiện trọn vẹn khí thế của một vị nữ vương.
Hoắc Thiệu Hằng đang nói chuyện với Âm Thế Hùng, bắp đùi vô6 thức căng lên.
Cố Niệm Chi nhéo rất mạnh, gãy luôn cả móng tay.
Cô vội vàng rút tay về, cho vào trong miệng cắn cắn, muốn cắn 5đứt chỗ móng tay gãy kia.
Mẹ nó chứ!
Thế mà họ lại quên mất tài ăn nói của Cố Niệm Chi!
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng hận không thể tự tát cho mình vài cái!

Niệm Chi bớt giận, Niệm Chi bớt giận, bọn anh chỉ đùa chút thôi.
Âm Thế Hùng cười ha hả vỗ vỗ vào miệng mình,
Thật ra sự thật thế nào, bọn anh hoàn toàn không biết, đang muốn nghe Hoắc thiếu kể lại đây.


Hoắc Thiệu Hằng lườm hai người bọn họ một cái, vô cùng hài lòng với phản ứng của Cố Niệm Chi. Một tay anh gác lên lưng ghế của Cố Niệm Chi, một tay khác cầm bút viết mấy chữ rồi nói,
Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, tôi cứu được Cố Yên Nhiên, cũng cùng với cô ta vào ở tạm nhà họ Cố trên hòn đảo nhỏ một đêm, nhưng cả đêm tôi đều ở bờ biển chờ cứu viện, không ở trong nhà cô ta. Hơn nữa hòn đảo đó, tôi còn muốn đưa Niệm Chi tới xem một chút.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.