Chương 701: Nào ai dám sánh cùng? (5)


Giọng nữ đầu dây điện thoại bên kia trầm giọng cười, chế nhạo nói,
… Còn có thể là ai được nữa? Hoắc thiếu của cô chứ ai…



Ấy ấy ấy… Sao lạ8i nói thế? Từ lúc nào mà anh ta lại thành Hoắc thiếu của tôi được?
Cố Yên Nhiên hơi sững sờ, luôn miệng phản bác,
Cô đừng nói như thế, tôi là hoa 3đã có chủ rồi…


Tôi hiểu, tôi biết chừng mực, tôi sẽ không liên lụy tới cô.
Người kia nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Yên Nhiên gọi lại nhưng điện thoại bên kia đã không liên lạc được nữa. Cô ta hơi sửng sốt, thật sự không biết phải nói gì về người bạn luôn xuất quỷ nhập thần này.

Bên cạnh vùng biển Blue Hole ở phụ cận đảo nhỏ nhà họ Cố có một chiếc du thuyền hình giọt nước màu trắng đang neo ở đó.

Thật sao?
Cố Niệm Chi có vẻ không tin, nghi ngờ nhìn Âm Thế Hùng một chút,
Anh chắc chứ? Anh cam đoan không?


Ôi trời ạ! Anh nói như thế là xác suất! Xác suất! Em hiểu không?

Cố Niệm Chi phủi tay, đứng dậy đi vào trong khoang tàu rửa mặt, bôi kem chống nắng lần nữa, sau đó mới đeo kính râm đi ra ngoài. Nhìn cảnh biển xanh thẳm nhưng trong lòng cô không thể nào vui vẻ nổi.
Cô ôm chân ngồi trên ghế nằm, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Blue Hole cách đó không xa tới xuất thần.
Ai cũng nói biển cả là cái nôi của sự sống, nhưng Blue Hole này sâu như thế, nước biển lại xanh như thế, đã không phải là nơi thai nghén sự sống nữa, mà là nơi chôn vùi sự sống mới đúng.
Bởi vì trong Blue Hole thiếu sự tuần hoàn nước, sinh vật biển không thể nào sống sót trong đó.

Ha ha…
Người kia không tiếp tục nói gì nữa, chỉ thúc giục cô ta,
Mau đi đi, nếu muộn chỉ sợ cô chỉ có thể nhặt xác cho an9h ta thôi đấy.

Cố Yên Nhiên biết rõ sự nguy hiểm của Blue Hole ở phụ cận đảo nhỏ nhà họ Cố. Cô ta vừa ra hiệu cho chuyên viên làm đẹp để ch6o người đó rời đi, vừa nói vào trong điện thoại,
Nơi đó là Blue Hole, không phải kiểu động đá vôi là thánh địa cho thợ lặn đâu. Dòng nước trong Blu5e Hole không tuần hoàn, ngay cả cá cũng không có. Sao bọn họ lại to gan vậy chứ? Rốt cuộc họ định làm gì thế này?

Cố Niệm Chi không để ý được đến việc đội mũ che nắng nữa, cô ghé vào cạnh bàn, cầm máy bộ đàm không ngừng vặn vặn gõ gõ, đôi môi củ ấu mím chặt lại như một đường kẻ mỏng, đường nét gương mặt càng thêm thanh tú và mỏng manh như vỏ trứng vậy, có cảm giác như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể vỡ nát.
Âm Thế Hùng kinh hồn táng đảm ngồi bên cạnh cô trên boong tàu, không ngừng xoa tay nói,
Bà cô à, em đừng vặn như thế, cẩn thận làm hỏng đấy, sẽ không nhận được tin tức của nhóm Hoắc thiếu đâu.


Vốn đã không nhận được rồi mà.
Cố Niệm Chi sa sầm mặt xuống nói, ngón tay trắng nõn tinh tế đối lập hẳn với chiếc máy bộ đàm đen nhánh.

Sao lại thế được?
Âm Thế Hùng thử giải thích với cô,
Khi lặn xuống sâu sẽ bị ảnh hưởng tới tín hiệu so với lúc trên mặt biển, hơn nữa bọn họ còn tới nơi Blue Hole, không thể nhận được tín hiệu một cách đơn giản được.


Đương nhiên là em hiểu.
Cố Niệm Chi liếc Âm Thế Hùng một cái,
Nhưng đúng là máy bộ đàm này đã xảy ra vấn đề. Nhỡ như nhóm Hoắc thiếu muốn nói chuyện với chúng ta, lại vì vấn đề của máy này mà không thể liên lạc được, trách nhiệm này ai gánh?


Anh gánh! Anh gánh! Được chưa? Bà cô trẻ của anh ơi, em mau đặt xuống đi! Đặt xuống!
Âm Thế Hùng nói hết lời, cuối cùng đành phải lấy máy bộ đàm trong tay Cố Niệm Chi về, ôm vào trong ngực mình, sợ Cố Niệm Chi tiếp tục vặn sẽ xảy ra vấn đề.
Có điều, cô ta phải nhanh chóng ra biển ngay, nên khi thay quần áo trong phòng đã gọi liền mấy cuộc điện thoại. Cô ta gọi cho người quản gia mới thuê của mình, yêu cầu ông ta trong vòng mười phút phải chuẩn bị xong du thuyền và nhân viên cứu hộ, cùng ra biển với cô ta.
Có tiền mua tiên cũng được, với thực lực của nhà họ Cố, chuẩn bị những việc này chỉ là chuyện vài phút.
Mỗi lần căng thẳng, Cố Niệm Chi lại muốn dùng răng cắn móng tay, nhưng vừa đưa ngón tay vào trong miệng, cô lại nghĩ tới cảnh tượng Hoắc Thiệu Hằng cắt móng tay cho cô khi cô cắn móng tay lần trước, lòng cô lại không khỏi đau đớn như bị dao cắt.


Không biết là họ định làm gì, nhưng chắc chắc là họ có hứng thú với hòn đảo nhỏ của nhà cô.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia suy nghĩ một chút rồi nói với Cố Yên Nhiên,
Đây là một cơ hội tốt, tôi sẽ không liên lụy tới cô. Tự cô cẩn thận một chút, tôi cúp máy đây.

Cố Yên Nhiên hiểu ý cô ta, mím môi lại, cũng nói,
Cô đừng quá sốt ruột, hăng quá hóa dở.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.