Chương 702: Nào ai dám sánh cùng? (5)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 829 chữ
- 2022-02-08 08:53:40
Con người có thể trông thấy hòn đảo này bằng mắt thường, nhưng vệ tinh công nghệ cao, sóng âm thăm dò lại không thể phát hiện được nó.
G8iống như một thiết bị GPS lỗi thời vậy, nó hiển thị cho bạn biết nơi này có đường đi, không có gì trở ngại, nhưng thật ra nơi cuối đường đã bị 3đào rỗng, rẽ một cái không phải vào nơi tương lai tươi sáng mà là rơi thẳng xuống vách núi bên dưới.
Triệu Lương Trạch rất lo lắng, nếu9 không phải vẫn còn trông thấy Hoắc Thiệu Hằng ngay ở bên trái trước mặt anh ta, có lẽ anh ta đã sốt sắng trồi lên rồi.
Mặc dù vừa rồi 6con cá vừa mới trêu chọc khiến anh ta rất tức giận, nhưng hiện tại ở thời điểm này, anh ta chỉ mong có thể thấy một con cá tới
trêu chọc
mình5 thôi. Không vì gì khác cả, chỉ vì để chứng minh rằng nơi này ngoại trừ anh ta và Hoắc Thiệu Hằng ra còn có sinh vật sống khác.
Nhưng trên thực tế, ngoài anh ta và Hoắc Thiệu Hằng ra, không còn một sinh vật sống nào khác nữa.
Nơi này là một nghĩa trang, một nghĩa trang khổng lồ cho các sinh vật dưới đáy biển.
Chiếu du thuyền Millenium Ota màu trắng cực kì nổi bật trên mặt biển, một chiếc xuồng chở mười người nhanh chóng phát hiện ra tung tích du thuyền này.
… Là cái này à?
Có lẽ thế, du thuyền màu trắng quanh Blue Hole chỉ có một cái này thôi.
Cố Niệm Chi vốn chỉ định nhắm mắt lại, tránh cho bị ánh nắng giữa trưa làm hoa mắt, nhưng không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.
Có điều, dù cô ngủ nhưng thân thể vẫn duy trì trạng thái căng thẳng, còn đang lo lắng cho sự an nguy của hai người Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch.
Âm Thế Hùng ngồi trên một cái ghế nằm bên cạnh cô, trước mặt vẫn đặt một cái cần câu.
Bọn họ bơi khoảng hai trăm mét mà vẫn không nhìn thấy được rốt cuộc điểm tận cùng của đáy biển ở chỗ nào.
Triệu Lương Trạch lặn xuống phía dưới, bơi đến bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng níu lấy cánh tay của anh, muốn kéo anh lên. Hoắc Thiệu Hằng lại khoát tay với anh ta, sau đó chỉ xuống một phương hướng phía dưới.
Triệu Lương Trạch nghi hoặc nhìn xuống.
Nhưng sự chú ý của anh ta không đặt trên cần câu mà tập trung toàn bộ vào máy bộ đàm.
Anh ta phải sẵn sàng tiếp nhận tin tức của hai người Hoắc Thiệu Hằng gửi tới bất cứ lúc nào.
…
…
Trên mặt biển, Cố Niệm Chi bị gió biển thổi cho phải nhắm chặt mắt lại, từ từ nằm thẳng ra trên ghế nằm.
Sóng biển không quá lớn, từng đợt từng đợt sóng vỗ vào mạn tàu, cả chiếc du thuyền như một cái nôi hình giọt nước. Du thuyền đung đưa như cái nôi, khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác buồn ngủ. Hơn nữa giờ là buổi trưa, khi đã cơm no rượu say rồi, thường thì con người ta cũng sẽ mệt mỏi thôi.
Phía sáu giờ bên dưới bọn họ có một vật hình cầu lờ mờ, thoạt nhìn không giống như được hình thành tự nhiên. Bởi vì thứ đó quá tròn, tròn quá tiêu chuẩn.
Với kiến thức địa lý của Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng được học, không có thứ gì tròn được như thế một cách tự nhiên.
Xuống dưới.
Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu với Triệu Lương Trạch, hai người cùng lặn về phía vật thể hình cầu kia.
Tới Blue Hole trước đã.
Người trên chiếc xuồng kia mặc đồ lặn vào, bơi về phía Blue Hole. Bọn họ mang theo một thiết bị đặc thù có thể gửi tin tức từ trong Blue Hole ra ngoài.
Không lâu sau, bọn họ đã tiến vào phạm vi Blue Hole, mở thiết bị của mình ra để tiện thông tin liên lạc.
Đúng lúc này, Cố Niệm Chi đang thiếp đi trên ghế nằm đột nhiên cảm nhận được một trận chấn động nhè nhẹ, nhẹ như gió thổi cỏ lay mà thôi, ráp ráp giống như mèo con thè lưỡi liếm vào đầu ngón tay cô, vô cùng nhu hòa, mà lại không thể coi nhẹ được.
Cô tưởng rằng đó là do sóng biển đẩy du thuyền nên không để ý nữa, trở mình trên ghế nằm, muốn ngủ tiếp.
Một lát sau, cảm giác chấn động kia càng rõ ràng hơn, hơn nữa còn rất có quy luật.
Một lần, hai lần, ba lần, lặp đi lặp lại chạm vào da thịt cô.
Cố Niệm Chi mở bừng mắt, lại phát hiện cảm giác chấn động đó biến mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.