Chương 739: Anh ấy phải gánh vác trọng trách


Một mình Cố Niệm Chi ngồi trong phòng khách một lúc lâu mới đứng lên vươn vai, ôm laptop quay về phòng ngủ tiếp tục nghiên cứu hành động của ngày 8kia.

Đây là lần đầu tiên cô chính thức tham gia hành động của Hoắc Thiệu Hằng, cũng được xem như khách mời đặc biệt. Cho nên, cô muốn dốc3 hết toàn lực, tuyệt đối không làm cản trở họ.
Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hóa ra là Âm Thế Hùng dẫn Niệm Chi bước vào.

Có chuyện gì à?
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi, ánh mắt nhìn vào gương mặt Cố Niệm Chi.

Bỏ nhiều gia vị thì sao chất được?
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu tỏ ý không đồng tình,
Anh chỉ cho một chút muối mà thôi.


Vậy toàn là hương vị nguyên sơ của món ăn sao?
Cố Niệm Chi khen không ngớt lời, cô ăn một bữa no nê, sắp không đi nổi nữa.
Lúc này Trần Liệt cũng đẩy cửa bước vào, nói:
Niệm Chi à? Em đã khỏe hơn chưa? Đến thăm Tiểu Trạch à?


… Em không sao rồi, chỉ là đến xem thử xem anh Tiểu Trạch đã tỉnh chưa thôi.
Cố Niệm Chi hơi ngượng ngùng, tầm mắt không biết nên nhìn vào đâu.
Đây là điều kiện cực kì quan trọng để tiến hành kế hoạch sớm.
Triệu Lương Trạch là nhân tố quan trọng quyết định sự thành công trong đợt hành động này của họ.
Trong lúc đang do dự, Âm Thế Hùng từ sau lưng cô đi đến, khẽ vỗ vai cô, cười nói:
Niệm Chi, em đến thăm Tiểu Trạch à? Sao không vào đi?

Cố Niệm Chi muốn trốn cũng không trốn được, mới bị Âm Thế Hùng đưa vào phòng bệnh của Triệu Lương Trạch.
Mắt Cố Niệm Chi hơi tối lại, cô đặt một cánh tay lên tay nắm cửa của phòng bệnh, tiến thoái lưỡng nan.
Cô nên đi vào hay không đây?
Loại gà rừng này có thể nuôi được, nhưng nếu nuôi thì không ngon bằng gà rừng tự nhiên nữa.

Món5 canh này tươi ngon quá!
Cố Niệm Chi uống liên tục hai bát, cười cong cả mí mắt,
Hoắc thiếu, anh đã bỏ gia vị gì vậy?

Chờ đến lúc điện thoại gọi cô xuống ăn cơm tối thì đã là sáu giờ tối rồi.
Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng được ăn lại mó6n gà sao thơm mềm tươi ngon kia.
Cố Niệm Chi chỉ đành bước đến, nhìn Triệu Lương Trạch trên giường bệnh, hỏi:
Anh Tiểu Trạch đã đỡ hơn chưa? Đã tỉnh lại chưa ạ?


Đỡ nhiều rồi, tất cả chỉ số sức khỏe đều bình thường cả.
Hoắc Thiệu Hằng nói rất chậm rãi, cân nhắc từng câu từng chữ.
Ăn no quá nên không thể đi ngủ ngay, cô đi dạo loanh quanh trong Lãnh sự quán, cuối cùng đi đến phòng của Triệu Lương Trạch đang dưỡng bệnh.
Cố Niệm Chi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên sofa trước giường bệnh của Triệu Lương Trạch, cúi đầu viết gì đó trên iPad.

Hễ bận rộn thì chắc chắn sẽ quên chút cảm xúc vẩn vơ của mình đi, cũng quên mất 9cả thời gian.

Ừ, cậu ta đã không còn thiếu dưỡng khí nữa rồi, sẽ khỏe lên nhanh thôi.
Trần Liệt an ủi Cố Niệm Chi rồi vỗ vỗ vai cô.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, khoanh tay đi đến trước cửa sổ, chờ báo cáo kiểm tra của Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi khẽ chau mày,
Vậy sao vẫn chưa tỉnh lại? Đáng lý ra không nên lâu như vậy chứ?


Không sao đâu, hai hôm nay cậu ấy tỉnh lại một lần, nhưng Trần Liệt nói chỉ là hành vi vô thức, phải chờ ý thức của cậu ấy tỉnh lại. Cậu ấy vẫn phải nghỉ ngơi vài ngày nữa.

Trần Liệt ra hiệu bằng mắt với Hoắc Thiệu Hằng, hai người cùng ra khỏi phòng bệnh của Triệu Lương Trạch, đi đến hành lang vắng vẻ bên ngoài nói chuyện.
Âm Thế Hùng đến dém lại tấm chăn mỏng cho Triệu Lương Trạch. Anh ta quay đầu nhìn dáng vẻ bối rối của Cố Niệm Chi, hỏi với vẻ khó hiểu:
Niệm Chi, em làm sao thế? Chuyện của Tiểu Trạch không phải lỗi của em, sao em lại như vậy?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.