Chương 740: Vận may khá tốt



Quả thật là không sao, nhưng cậu ta cứ mãi không tỉnh lại, tôi chỉ lo sẽ trở thành dấu hiệu của người thực vật thôi.
Trần Liệt đẩy g8ọng kính tròn trên sống mũi với vẻ lo lắng,
Hôn mê do thiếu dưỡng khí sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não bộ. Mà nghiên c3ứu của chúng ta về não bộ của con người còn quá ít, không ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì. Có thể cậu ta sẽ lập tức tỉnh dậy, cũ9ng có thể cả đời cũng không tỉnh lại nữa.


Hoắc Thiệu Hằng bắt tréo hai tay sau lưng, im lặng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đê6m nhiệt đới của Barbados, trầm mặc suy nghĩ rồi quay đầu nhìn Trần Liệt,
Cậu có ý gì thì cứ nói thẳng đi.

Trần Liệt sững sờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, bị anh phản bác đến nỗi không nói nên lời. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng:
… Vậy nếu Tiểu Trạch thật sự có mệnh hệ gì thì anh định sẽ làm như thế nào? Lúc nãy Niệm Chi đã rất áy náy rồi…


Cô ấy áy náy ư?
Hoắc Thiệu Hằng hơi sững sờ hỏi,
Sao cậu nhìn ra được?


Haizz… tôi chỉ l5à… cái đó …
Dưới ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt toát cả mồ hôi. Anh ta rút khăn tay ra lau mồ hôi sắp đổ trên trán, ấp úng nói,
Dù gì Niệm Chi cũng ở đây, chi bằng để cô ấy…


Cậu im đi!
Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng phản bác đề nghị của Trần Liệt,
Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi rồi! Niệm Chi không phải thùng thuốc di động! Cô ấy là người! Là một người đang sống sờ sờ! Trần Liệt, cậu làm tôi thất vọng quá, ở trong mắt cậu, có phải Niệm Chi giống như con chuột bạch làm thí nghiệm không?!


Ừ, nói không chừng ngày mai là tỉnh dậy thôi, em quay về ngủ đi.
Âm Thế Hùng vẫy tay,
Ngày kia phải ra ngoài, em thu dọn đồ đạc đi.

Cố Niệm Chi gật đầu tỏ ý đã hiểu, chào Trần Liệt rồi mới rời đi.

Rất rõ ràng mà… Vì chuyện của ba cô ấy các anh mới như vậy, cô ấy không áy náy mới lạ đó.
Trần Liệt khẽ lắc đầu,
Thôi được rồi, tôi nói đến đây thôi, sẽ không nói với Niệm Chi, chỉ thương lượng với anh một chút thôi. Nếu như anh không muốn Niệm Chi giúp đỡ thì chúng ta đành nghe theo ý trời vậy. Chịu khó cầu khẩn ông trời phù hợp, nói không chừng Tiểu Trạch sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, một mình anh đứng ở trước cửa sổ trên hành lang. Anh đẩy cửa ra, cảm nhận sự oi bức và ẩm ướt của Barbados vào buổi tối mùa hạ. Anh im lặng lấy gói thuốc từ trong túi quần ra, châm một điếu rồi rít một hơi, nhả ra một vòng khói hình tròn.
Có đường tắt mà không đi thì chính là đồ ngốc.
Trong tình huống cực đoan, Trần Liệt cũng không tránh khỏi muốn đi
đường tắt
một lần.
Hoắc Thiệu Hằng chưa từng nói nặng lời với Trần Liệt như vậy, sắc mặt của Trần Liệt thoáng chốc đỏ bừng.
Anh ta cũng biết mình không nên đưa ra đề nghị này. Anh ta cũng thương Niệm Chi lắm, chưa từng nghĩ đến chuyện để cô ấy làm chuột bạch. Nhưng chuyện là như vậy, hễ gặp phải chuyện khó giải quyết, đa số mọi người đều sẽ chọn đi đường tắt.
Trần Liệt quay đầu nhìn cô, ngập ngừng một lúc nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, anh ta mỉm cười nói:
Niệm Chi về ngủ cho ngon giấc đi. Nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói sớm cho anh biết nhé.

Cố Niệm Chi mỉm cười đồng ý, lúc đi ra ngoài cô vòng tay đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng cao lớn rắn rỏi của Hoắc Thiệu Hằng trên hành lang khiến cô thấy rất an toàn.

Hoắc thiếu, tôi chưa từng nghĩ Niệm Chi là chuột bạch làm thí nghiệm, tôi chỉ nói với anh một phương án thôi. Có phương án này rồi, Tiểu Trạch sẽ lập tức bình phục!
Trần Liệt phản bác từng lời từng chữ,
Hơn nữa, anh đừng quên Bộ Quốc phòng giao cô ấy cho anh là vì cái gì. Đừng bởi vì anh có tình cảm với cô ấy mà không màng đến lợi ích quốc gia!


Trần Liệt, Niệm Chi và lợi ích quốc gia chưa từng xung đột với nhau. Cô ấy là một trong những người tôi cần phải bảo vệ. Lợi ích quốc gia là tập hợp những người dân của đất nước. Nếu như có một kiểu lợi ích phải hy sinh người dân của mình để đạt được, kiểu lợi ích này không cần cũng được.
Vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng nghiêm túc, anh đứng thẳng lưng, mạnh mẽ vững vàng như một ngọn núi, giống như dù trời có sập xuống cũng sẽ có anh chống đỡ vậy.

Không có, anh đang nghĩ chuyện ngày kia thôi.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức phủ nhận, anh nói:
Nếu đến lúc đó Tiểu Trạch vẫn còn yếu thì chúng ta phải tìm một người khác thay cậu ấy.

Vốn dĩ Cố Niệm Chi muốn tự đề cử, nhưng cô phải cùng Hoắc Thiệu Hằng vào bệnh viện, không thể ở đây điều khiển trung gian cho nên không mở lời nữa, chỉ nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Vậy em về ngủ đây, Hoắc thiếu, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.

Mà lúc anh vừa đi vào phòng bệnh của Triệu Lương Trạch, Cố Niệm Chi cũng từ chỗ ngã rẽ của hành lang thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng vừa khéo ở trước phòng bệnh.
Hoắc thiếu lại vào phòng bệnh của Triệu Lương Trạch rồi.
Hai người họ có một người cầm iPad đang viết vẽ gì đó, một người đang ngẩn người nhìn số liệu mà thiết bị của mình xuất ra.
Cố Niệm Chi đẩy cửa bước vào, khẽ khàng hỏi:
Hoắc thiếu, anh Trần, các anh có đói không? Có muốn ăn khuya không?

Vết thương của anh Tiểu Trạch tái phát sao?
Cố Niệm Chi thấp thỏm bất an quay về phòng của mình, ngồi trước laptop vận hành lại app của mình một lần nữa. Cô vẫn cảm thấy có chút vấn đề nhưng không nghĩ ra là vấn đề gì.
Cố Niệm Chi không kìm lòng được bước đến. Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh rồi khẽ phủi tay,
Khuya rồi, em quay về ngủ đi.


Hoắc thiếu, anh có tâm sự à?
Cố Niệm Chi nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng hơi khác thường.
Cô cũng không ngủ được, dứt khoát ôm laptop của mình đến phòng bệnh của Triệu Lương Trạch một lần nữa.
Âm Thế Hùng đã không còn trong đó rồi, chỉ có Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt ở trước giường bệnh.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, dõi mắt nhìn cô rời đi.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa, Hoắc Thiệu Hằng mới quay về phòng bệnh của Triệu Lương Trạch.
Trần Liệt quay về phòng bệnh của Triệu Lương Trạch, nhìn thấy Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng đang nói chuyện. Anh ta đi thẳng đến bên giường của Triệu Lương Trạch, xem các loại số liệu của thiết bị, không lên không xuống, không có động tĩnh gì, cũng không nhìn ra lúc nào sẽ tỉnh lại.
Cố Niệm Chi thấy Trần Liệt đến, trong phòng bệnh có ba bốn người rồi thì nói với Âm Thế Hùng:
Anh Đại Hùng, vậy em về trước đây. Nếu anh Tiểu Trạch tỉnh dậy, anh phải báo cho em biết ngay nhé.

Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi, anh khẽ day trán, hỏi:
Sao em còn chưa ngủ?



Em lo lắng cho anh Tiểu Trạch, không ngủ được.
Cố Niệm Chi thành thật nói rồi ôm laptop của mình đến ngồi trên chiếc sofa đối diện Hoắc Thiệu Hằng,
Em muốn ở đây giúp các anh chăm sóc anh ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.