Chương 777: Đàm quý nhân (1)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1288 chữ
- 2022-02-08 08:59:15
Thế nhưng lúc trước vừa nghe thấy những chuyện như thế này xuất hiện, cậu đều lập tức chủ động đề xuất đi điều tra cơ mà.
Chủ tịch Long hơ8i khó hiểu,
Sao giờ cậu lại không muốn đi nữa?
Lúc này khác, lúc kia khác.
Hoắc Thiệu Hằng lòng vòng không trả lời thẳng.
<3br>Anh sẽ không nói cho Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý biết nguyên nhân thật sự là gì. Nếu giờ đã tra được ra thân thế của Cố Niệm Chi r9ồi thì những số liệu từ trường này chỉ là một nhóm số liệu mà thôi.
Trần Liệt làm việc ở tầng cao nhất trong tòa nhà bệnh viện ở trụ sở.
Hoắc Thiệu Hằng vào thang máy, một mình đi lên đến nơi làm việc của Trần Liệt. Từ hôm qua đến giờ Trần Liệt đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại bảo anh đến đây một chuyến rồi. Sáng hôm nay anh ta lại gọi tiếp, anh cũng đang muốn đi xem tình hình của Cố Tường Văn thế nào.
Ở nơi này, chỉ cần nói nhỏ một chút thì chắc chắn sẽ không bị bất cứ thiết bị nào nghe lén được.
Thấy Trần Liệt thận trọng như thế này, tuy trên mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn không lộ mảy may cảm xúc gì nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
Trần Liệt hiểu ý ngay, vội vội vàng vàng nhảy cỡn lên vơ lấy chiếc áo khoác ngoài của mình, cùng Hoắc Thiệu Hằng đi ra khỏi phòng làm việc.
Hai người một trước một sau vào thang máy xuống lầu, đi ra một quảng trường rộng lớn ở trước tòa nhà bệnh viện.
Hoắc Thiệu Hằng cũng nghiêm túc hẳn lên.
Đây là tòa nhà lớn trong trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt. Thật ra, chính anh cũng không biết rõ được rốt cuộc nơi này có bao nhiêu camera giám sát ẩn.
Một tay anh nghịch ngợm quả táo bị cắn dở trên bàn, Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói:
Cậu lại định làm gì? Không cứu được người nên lại bắt đầu có ý đồ với Niệm Chi phải không? Tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi, Niệm Chi không phải là chuột bạch thí nghiệm của cậu. Cậu đừng có hòng nghĩ đến chuyện dùng cô ấy để cứu Cố Tường Văn tỉnh dậy nữa. Cậu mà làm thế, tôi khinh bỉ cậu cả đời.
Trần Liệt như bị nghẹn một hơi ở lồng ngực vậy, muốn thở hắt ra mà cũng không hắt ra nổi. Sắc mặt anh ta tím tái cả đi. Một lúc lâu sau, anh ta mới nhảy bật ra khỏi sau bàn làm việc, lao ra cửa đóng chặt cửa lại rồi đồng loạt tắt hết hệ thống thiết bị theo dõi giám sát trong phòng làm việc của mình đi.
Trên người ông cắm đủ các loại ống dẫn, bên cạnh giường bệnh, máy móc thiết bị nhiều như thể là một phân xưởng vậy.
Trần Liệt ở trong phòng làm việc ngay bên cạnh. Từ màn hình giám sát, anh ta cũng đã nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đến. Anh ta chờ thêm một lúc mới thấy Hoắc Thiệu Hằng đi sang phòng làm việc của mình.
Hoắc thiếu à, anh đang ở đâu đấy? Anh có ở trụ sở không? Có thể qua văn phòng của tôi một chuyến được không?
Giọng của Trần Liệt ở đầu dây bên kia có phần thúc giục, gấp gáp.
Tôi sẽ về ngay.
Hoắc Thiệu Hằng nói ngắn gọn một câu rồi cúp điện thoại, ngồi vào trong xe, nói với Phạm Kiến:
Quay về trụ sở đi.
Trong mấy ngày quay về đây, khó khăn lắm Trần Liệt mới có thể giữ cho tình trạng của Cố Tường Văn ổn định được, trạng thái cơ thể của ông ấy đang dần dần hồi phục từng bước một.
Đẩy cửa phòng bệnh trắng như tuyết ra, Hoắc Thiệu Hằng thò đầu vào ngó Cố Tường Văn đang nằm trên giường bệnh một cái.
Anh qua thăm ông ấy rồi à?
Trần Liệt lườm anh một cái,
Dưới sự chăm sóc của tôi mà anh còn phải lo lắng sao?
Tôi không lo lắng gì cả, chỉ ngó một cái thôi. Bao giờ thì ông ấy có thể tỉnh lại?
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng người về phía trước, cầm quả táo mà Trần Liệt để ở góc bàn lên cắn một miếng,
Chua thế.
Kêu xong, anh lại đặt xuống, hỏi Trần Liệt:
Cậu tìm tôi có việc gì không?
Cả Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý tốn nước bọt cả nửa ngày trời cũng không thể nào xoay chuyển được Hoắc Thiệu Hằng. Cuối cùng, thấy trời đã sắp sáng rồi, hai người lại cao tuổi, không thể cố được nữa, đành phải bảo anh về nhà suy nghĩ cân nhắc cho kĩ càng, sau đó tan họp.
Bước ra khỏi tòa nhà Quốc hội, Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn đám mây sắc vàng vừa ánh lên phía cuối chân trời, một vầng mặt trời đỏ rực đang từ từ ló dạng.
Anh đang thầm nghĩ xem có nên đi gặp Cố Niệm Chi tiếp không thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Lần này là số điện thoại cá nhân của anh, người biết được số này chưa tới năm người.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, không ngờ lại là Trần Liệt.
Sau đó, anh ta nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Anh có cách nào kiểm tra xem ở đây có camera ẩn nào không hay không?
Anh ta như thế này, hẳn là có điều muốn nói nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy hoặc ghi âm lại.
Lông mày Trần Liệt nhíu chặt đến xoắn cả lại, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, sau đó hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác. Ánh mắt anh ta đảo tứ tung trong phòng làm việc nhưng không chịu trả lời câu hỏi của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng làm bạn bè với Trần Liệt bao nhiêu năm nay, chỉ nhìn động tác, vẻ mặt của anh ta là biết anh ta gặp phải vấn đề khó khăn rồi.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long quay sang nhìn nhau một cái, 6rồi lại nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng,
Cậu thật sự không thấy hứng thú, thật sự không muốn đi à?
Những nhiệm vụ cần cháu phải ra 5tay đều là những việc có ảnh hưởng cực lớn đến lợi ích của quốc gia. Chuyện con gái của ứng cử viên chức Thủ tướng bị mất tích có ảnh hưởng gì đến lợi ích của quốc gia chúng ta không?
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không bị đả động,
Chuyện của bản thân cháu đây còn chưa làm xong, không thể nào đi làm chó nghiệp vụ truy tìm tung tích người khác đâu ạ.
Lên xe, Hoắc Thiệu Hằng day day trán, nhắm mắt dưỡng thần, cũng tranh thủ chợp mắt một lúc.
Xe vừa về tới trụ sở thì anh đã tỉnh rồi. Hoắc Thiệu Hằng không quay về dinh thự của mình mà đi thẳng sang bên Trần Liệt trước.
Cậu nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Cứ lúc nào căng thẳng là chóp mũi Trần Liệt lại chảy mồ hôi. Anh ta gỡ kính xuống lau rồi đeo lên lại, cố lấy hết dung khí nói:
Hoắc thiếu này, tôi nói trước nhé, anh đừng có cáu đấy.
Thế nên, nếu không muốn để người khác biết chuyện mình muốn nói thì ở trong này cũng không có cách nào khác.
Anh đứng dậy, nói:
Tôi có việc, đi trước đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.