Chương 780: Đàm quý nhân (3)


Cuối cùng ông đằng hắng mạnh một tiếng,
Vậy để tôi lại tìm bọn họ thương lượng xem thế nào đã.
Nói xong, ông cúp điện th8oại, lập tức nói với thư ký đời sống của mình:
Tôi phải ra ngoài một chuyến, cậu gọi điện hỏi thử xem họ có ở nhà không 3trước đi.
Nói xong, ông đẩy một bản danh sách cho thư ký đời sống, nói tiếp:
Ngoại trừ Hoắc Quan Thần, những người khác9 cậu đều phải gọi điện hỏi.


Thư ký đời sống nhìn một chút, thấy đây là những Ủy viên của Ủy ban Thường vụ tối ca6o Bộ Quốc phòng, nên cũng không nghĩ quá nhiều mà lui xuống luôn, bắt đầu gọi điện cho từng người một.

Ủy ban Thư5ờng vụ có tổng cộng mười lăm người, bao gồm cả Thượng tướng Quý và Hoắc Quan Thần.
...
Lại thêm ba ngày nữa không có tin tức gì, không gọi điện, không nhắn tin, cũng không tới gặp cô.
Nhưng lần này Cố Niệm Chi không còn cảm giác bất an một ngày không gặp giống như dài ba năm nữa, bởi vì sự chấn động mà Hoắc Thiệu Hằng mang tới cho cô vào ngày hôm đó vẫn chưa biến mất.
Chỉ có huyết thống tình thân là không thể từ bỏ, không thể cắt đứt được.
Lúc trước họ vẫn trì hoãn việc thông qua báo cáo xin phép kết hôn của Hoắc Thiệu Hằng không phải vì không đồng ý, mà là nghĩ cho thể diện của Hoắc Quan Thần thôi. Hơn nữa, Cố Niệm Chi vẫn còn nhỏ tuổi quá, chỉ vừa mới đến tuổi kết hôn pháp luật quy định. Dù họ có đồng ý, có vượt qua được việc xác minh lý lịch chính trị thì họ cũng sẽ không lập tức kết hôn được, nên có thể kéo dài được.
Vì vậy mọi người đều không gấp gáp, như vậy vừa không đắc tội với Hoắc Quan Thần, cũng vừa không cần phải quá không nể mặt Hoắc Thiệu Hằng. Đây đều là việc mà mọi người ngầm hiểu với nhau cả.
Hoắc Quan Thần thì không cần gọi, còn lại chỉ cần gọi mười ba cuộc điện thoại là được.
Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại cho từng người một. Có bảy người ở nhà, có thể gặp Thượng tướng Quý ngay, sáu người khác có việc công nên hẹn ngày mai gặp mặt.
Vì việc của Hoắc Thiệu Hằng, Thượng tướng Quý phải chạy đôn chạy đáo suốt hai ngày mới thương lượng được xong với những người đó.
Cô cụp mắt nhìn những gì mình viết một chút, lung tung lộn xộn Đông một thứ, Tây một thứ, chẳng hiểu cái gì cả.
Tâm trạng cô vẫn còn bất ổn quá.
Cố Niệm Chi quyết định không viết nữa, tắt phần mềm, đi ra tủ lạnh lấy một quả thanh long, cắt đôi, phết một ít mật ong lên, đặt vào cái bát sứ tròn trịa giống một viên ngọc trắng, bê đến cửa phòng của Mã Kỳ Kỳ.
Việc phức tạp như vậy mà có thể đạt được thỏa thuận chỉ trong hai ngày thì đương nhiên cũng phải có nguyên nhân của nó.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là những người này đều hy vọng Hoắc Thiệu Hằng kết hôn với Cố Niệm Chi, để giữ Cố Tường Văn ở lại Đế quốc Hoa Hạ.
Cố Tường Văn vốn không phải là công dân của Đế quốc Hoa Hạ. Mặc dù bây giờ đã để ông ấy nhập tịch, nhưng chờ đến khi ông ấy tỉnh lại thì ông ấy hoàn toàn có thể vứt bỏ cái quốc tịch này chỉ trong một vài phút.
Bây giờ khi Thượng tướng Quý nói ra điều kiện của Hoắc Thiệu Hằng, mấy người này mới hiểu Hoắc Thiệu Hằng đã tức giận và không hài lòng rồi.
Hơn nữa sau này còn rất nhiều việc mà bọn họ cần Hoắc Thiệu Hằng ra mặt, việc của nhà họ Đàm chỉ là một trong số đó thôi, làm xong việc này thì con đường về sau mới thuận lợi được.
Nếu mọi người đã nói ra hết các điều kiện thì kết quả lại thành đơn giản quá.
Sao mà đã sắp kết hôn được chứ?
Đang ngồi trước máy tính viết luận văn, tự nhiên Cố Niệm Chi ngẩn người ra.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng mùa hè rực rỡ ngoài cửa sổ, con ngươi lớn tự nhiên hơi co lại để tránh bị ánh sáng mạnh làm chói mắt.
Có điều, chỉ trong vòng vài ngày mà mấy người này đã đổi chiều gió thì chắc chắn là do đứa con trai quý hóa của ông ta nhúng tay vào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoắc Quan Thần vừa thấy tự hào, kiêu ngạo, vừa tức giận, lại nhất thời bó tay không biết làm thế nào khác.
Việc mà bên trên tổ chức đã quyết định thì không thể thay đổi được nữa, hay có thể nói muốn thay đổi thì thật sự quá khó, gộp tất cả ủy viên của Ủy ban thường vụ bọn họ lại cũng không có cách nào cả.
Ở cuộc họp thường kỳ của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, với kết quả mười bốn phiếu đồng ý, một phiếu phản đối, việc xin phép kết hôn của Hoắc Thiệu Hằng đã được thông qua.
Khi nhìn kết quả bỏ phiếu này, sắc mặt Hoắc Quan Thần tái xanh, nhưng ông ta lại không nói nổi một câu nào nữa.
Đối mặt với kết quả như vậy mà ông ta còn muốn phản đối thì đúng là đầu ông ta bị úng nước rồi.

Kỳ Kỳ ơi, cậu muốn ăn thanh long không?


Mã Kỳ Kỳ mở cửa ra, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ, nói:
Niệm Chi ơi là Niệm Chi, hôm nay thứ bảy mà sao cậu dậy sớm thế?


Mã Kỳ Kỳ liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ.

Vào cuối tuần, nếu bọn họ không về nhà mà ở lại ký túc xá thì đều ngủ tới chín, mười giờ mới dậy.

Cố Niệm Chi cười hì hì, kéo cái bát sứ trắng kia đến trước mặt Mã Kỳ Kỳ,
Nhìn này, thanh long lạnh mọng nước, thơm ngon mềm ngọt, còn cho thêm cả mật ong rừng nữa đấy, có muốn ăn không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.