Chương 785: Đàm quý nhân (5)
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1154 chữ
- 2022-02-08 08:59:28
Ở nơi này ư?
Sao anh ấy lại ở đây?
Cố Niệm Chi còn tưởng rằng cô nhớ anh đến mức mắt hỏng luôn rồi nên nhìn a8i cũng giống anh.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra vén tóc cho cô,
Ướt đẫm mồ hôi rồi này, sao không tắm rồi hãy ra?
Em không quen tắm ở nhà thể chất, muốn về ký túc xá tắm.
Cố Niệm Chi vội nói, rồi chợt nhớ đến Hà Chi Sơ và Mã Kỳ Kỳ, hơi áy náy quay đầu lại nhìn họ, nói:
Giáo sư Hà, Kỳ Kỳ, em không đi ăn cơm trưa cùng mọi người được rồi...
Hà Chi Sơ thản nhiên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, giọng nói lạnh lẽo:
Anh Hoắc đã đến thì cùng đi ăn cơm trưa luôn nhé?
Xem phim ấy ạ? Bây giờ mới đang là buổi trưa mà…
Mã Kỳ Kỳ thấy hơi kỳ lạ, không phải người ta thường xem phim vào buổi tối sao?
Ừ, anh mua vé xem phim buổi tối, nên chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong là có thể xem phim.
Xem ra người đàn anh kia đã có chuẩn bị rồi mới đến, như thế này hai người sẽ có thể có nhiều thời gian tiếp xúc hơn.
Mã Kỳ Kỳ đã hiểu ý của anh ta, quay đầu lại nhìn thấy Cố Niệm Chi và bạn trai cô vẫn ở trong xe chưa ra, trong lòng nhất thời có một ý định,
Được ạ! Anh đợi em năm phút, em lên thay quần áo nhé!
Kỳ Kỳ đấy à? Em đi đâu thế? Anh gọi điện mà không thấy em nghe máy.
Người đàn anh kia đã đợi cô một lúc rồi. Anh ta vốn rất lo lắng, sợ cô có chuyện gì, bây giờ gặp được cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt Mã Kỳ Kỳ đỏ lên, khẽ giơ cái vợt tennis của mình lên,
Em đi đánh tennis. Anh có chuyện gì ạ?
Mặt của người đàn anh tuấn tú kia cũng hơi ửng đỏ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói:
Anh muốn mời em xem phim, không biết em có rảnh không?
Nhưng khí thế của người đó quá lớn, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẫn không khỏi hấp dẫn người 3khác phải tiếp tục nhìn lại.
Nhìn lại một lần nữa, mắt của Cố Niệm Chi bỗng mở to.
Đúng là anh ấy thật!
9
Là Hoắc thiếu!
Tuy cô đi mấy bước đầu tiên rất bình thường, nhưng càng về sau bước đi càng lúc càng nhanh.
Cố Niệm Chi gần như chạy chậm đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đang đứng dựa vào cửa xe, khẽ thở hổn hển nói:
Hoắc thiếu, sao anh lại đến đây?
Khi cô vừa đi từ cổng ra, Hoắc Thiệu Hằng đã nhìn thấy cô rồi. Lúc đầu anh cũng muốn đi tới để làm cô ngạc nhiên, kết quả lại nhìn thấy ngoài bạn cùng phòng Mã Kỳ Kỳ thì còn có Hà Chi Sơ đi cùng cô nữa.
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng trầm xuống, anh đứng nguyên tại chỗ không chuyển động.
Anh nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt sâu thẳm, ừ một tiếng không nặng không nhẹ,
Anh đến khu này để họp, tiện thể đến thăm em một chút.
Thế ạ?
Cố Niệm Chi cười cong cong khóe mắt, trán cô lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc thấm mồ hôi dính vào hai bên mặt, khuôn mặt đỏ hồng mịn màng, hai mắt sáng như sao vậy.
Cô gần như không khống chế được bản thân, muốn lập tức bay ngay qua đó.
May mà Mã Kỳ Kỳ v6à Hà Chi Sơ đều đang ở bên cạnh, một chút lí trí còn sót lại đã kéo cô trở lại.
Cô vẫn thong thả bước đi không nhanh5 không chậm theo Mã Kỳ Kỳ và Hà Chi Sơ xuống bậc thang, sau đó bước về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Anh ta khẽ vẫy tay rồi đi ra bãi đỗ xe.
Hoắc Thiệu Hằng lên xe của mình, đưa Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ đến dưới tòa ký túc xá.
Mã Kỳ Kỳ lên xe của Hoắc Thiệu Hằng rồi mới cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô phát hiện ra vì có mình trong xe mà Cố Niệm Chi và bạn trai cô ấy đều không nói gì, nên nhất thời như ngồi trên bàn chông vậy.
Vừa đến dưới tòa ký túc xá, cô liền giành xuống xe trước, vội vội vàng vàng chạy về phía cổng ký túc xá.
Vừa đến cổng, cô lại gặp người đàn anh đang có ý với mình.
Câu này không hề có ý từ chối.
Mặt Hà Chi Sơ giãn ra. Anh ta cũng nói với Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ:
Niệm Chi, Kỳ Kỳ, hai em về thay quần áo trước đi, sau đó đến nhà hàng món ăn Hồ Bắc ngoài cổng phía Nam nhé, tôi đặt bàn ở đó rồi.
Hà Chi Sơ đã nói như vậy, Hoắc Thiệu Hằng cũng không phản đối, nên Cố Niệm Chi liền đánh bạo đồng ý.
Hoắc Thiệu Hằng khởi động xe, mở cửa xe để Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ lên, rồi đưa họ về ký túc xá tắm gội thay quần áo.
Lúc đóng cửa xe, Hoắc Thiệu Hằng nói với Hà Chi Sơ:
Cuối tuần mà Giáo sư Hà cũng chịu khó đi đánh tennis với sinh viên à, đúng là tấm gương sáng cho người khác học tập.
Khóe miệng Hà Chi Sơ giật nhẹ, không làm sao mà cười nổi,
Anh Hoắc quá khen, hẹn lát nữa gặp.
Mã Kỳ Kỳ cũng ra sức nháy mắt với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi khó xử, len lén liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, nhỏ giọng nói:
Hoắc thiếu có muốn đi cùng không ạ?
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút rồi nói:
Chắc hai em cần tắm qua đúng không? Tắm xong rồi đi ăn sau.
Vừa nãy cô đã tắm qua ở trong nhà thể chất rồi, không như Cố Niệm Chi bây giờ người vẫn đầy mồ hôi.
Ừ, anh chờ em.
Rõ ràng người đàn anh kia nhẹ nhõm hẳn, cười càng đẹp trai hơn.
Mặt Mã Kỳ Kỳ đỏ bừng như quả táo chín. Cô chạy ba chân bốn cẳng vào trong thang máy, mau chóng lên phòng ký túc của mình, vội vàng thay một bộ váy ngắn, dặm một ít phấn hồng, rồi đeo cái túi nhỏ của mình đi xuống tầng dưới.
Bốn phút năm mươi giây.
Mã Kỳ Kỳ chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình,
Anh không để tâm chứ ạ?
Có gì đâu.
Người đàn anh kia lắc đầu,
Đi thôi, ở cổng phía Nam có nhà hàng phong cách Nhật, em có thích ăn sushi không?
Thích ạ!
Mã Kỳ Kỳ là một đứa tham ăn, chỉ cần là đồ ăn ngon thì cô đều có thể ăn say sưa ngon lành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.