Chương 786: Cầm thú lắm rồi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 764 chữ
- 2022-02-08 08:59:51
Anh lặng lẽ quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói:
Đi tắm trước đi đã.
Huyệt thái dương của anh hơi gồ lên, độ cong củ8a cằm cũng nghiêm chỉnh đến lạ thường.
Hai người đi qua dãy hành lang vắng lặng, nhanh chóng vào đến phòng ký túc của Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ.
Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, cửa phòng Mã Kỳ Kỳ đang mở hé, nhìn vào bên trong thì không có người, có thể thấy lúc đi cô đã vội thế nào, đến nỗi quên cả khóa cửa.
Cửa thang máy mở ra, Cố Niệm Chi nhìn thoáng qua Hoắc Thiệu Hằng rồi cùng anh bước ra ngoài.
Đây không phải lần đầu tiên Hoắc Thiệu Hằng tới phòng ký túc xá của Cố Niệm Chi, có lẽ vì đang là trưa cuối tuần nên trên hành lang gần như không có người.
Mã Kỳ Kỳ đã đi rồi sao?
Cố Niệm Chi chợt nảy ý định, quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói:
Hoắc thiếu, anh có muốn lên phòng ký túc của em ngồi một lát không? Em tắm có lẽ sẽ mất chút thời gian đấy...
Hoắc Thiệu Hằng không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước cửa kính xe:
Không được, có bạn cùng phòng của em, không tiện đâu.
Kỳ Kỳ vừa đi xong. Cậu ấy đi ra ngoài với người ta rồi...
Cố Niệm Chi nói thì thầm,
Chỉ có một mình em thôi.
Nói xong, cô liền đẩy cửa xe đi xuống.
Hai người một trước một sau bước vào trong thang máy của tòa nhà ký túc xá.
Nhìn số trên thang máy tăng lên từng số một giống như lời nói đang chuyển động trong cổ họng, còn chưa ra khỏi miệng đã đến đích cuối rồi vậy.
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua phòng của Mã Kỳ Kỳ một cái, giống như đang phán đoán rốt cuộc trong phòng đó có người hay không.
Nhìn thấy vậy, Cố Niệm Chi mím môi mỉm cười, nói:
Cô ấy đi thật rồi, một người đàn anh của bọn em đang theo đuổi cô ấy, em nhìn thấy hai người họ đi ra cổng phía Nam.
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút rồi rút chìa khóa xe ra, xuống xe từ bên kia.
Túi công văn kia đã được anh khóa lại trong xe rồi.
Tiếc là cô chỉ dám nghĩ một chút thôi, chứ đôi mắt đen như mực của Hoắc Thiệu Hằng vừa nhìn sang, không nói câu nào đã đủ làm cô sợ lắm rồi.
Cố Niệm Chi dời ánh mắt đi, tay đặt lên tay nắm cửa ô tô, đang định đẩy cửa mở ra thì nhìn thấy Mã Kỳ Kỳ ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, đeo cái balo nhỏ Phillip 3.1 màu san hô đi về phía con đường nhỏ rợp bóng cây cùng người đàn anh thư sinh mà cô đã từng nhìn thấy.
Hoắc Thiệu Hằng thu lại ánh mắt, tiện tay đóng cửa phòng bên ngoài lại, đi cùng Cố Niệm Chi vào trong phòng của cô.
Cố Niệm Chi đóng cửa lại, ra tủ lạnh nhỏ lấy một chai nước khoáng đưa cho anh,
Hoắc thiếu, anh ngồi một lúc nhé, em xong ngay thôi.
Anh dùng giọng điệu như ra lệnh, mang theo khí thế bề trên một cách rất tự nhiên.
Cố Niệm Chi khẽ bĩu môi, liếc xéo Hoắc Thiệu Hằng một cái, đang định oán thầm Hoắc Thiệu Hằng thì đúng lúc anh quay đầu lại. 9Nhìn thấy khóe mắt xinh đẹp quyến rũ trời sinh đang liếc xéo của cô, toàn thân anh từ trên xuống dưới bỗng chốc căng cả lên.
Bàn tay lớn của anh vỗ nhẹ lên gò má cô, khẽ ấn vào chỗ khóe mắt, chỉnh khóe mắt đang liếc xéo của cô thẳng lại rồi mới buông tay5, thu lại tầm mắt, nhìn về phía trước, trầm giọng nói:
Xuống đi.
Cố Niệm Chi rất muốn bất thình lình đẩy cửa xe lao ra ngoài, sau đó hất mạnh cửa xe vào mặt Hoắc Thiệu Hằng, nhất định vẻ mặt của anh lúc ấy sẽ thú vị lắm…
Cô tới tủ quần áo lấy quần áo sạch để thay, định quay người đi vào phòng tắm thì bỗng thấy căn phòng tối sầm lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã đứng trước cửa sổ, kéo rèm xuống.
Cố Niệm Chi khẽ cắn môi dưới, tim đập thình thịch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.