Chương 787: Cầm thú lắm rồi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 842 chữ
- 2022-02-08 08:59:49
Lần trước lúc nhập học anh từng đến một lần, giúp cô đổi đệm giường và bổ sung thêm một số đồ dùng hằng ngày.
Đã mấy tháng 8trôi qua rồi, nhìn lại căn phòng ký túc này đã không còn trống rỗng như lúc mới đến nữa.
Cố Niệm Chi cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của Hoắc Thiệu Hằng chuyển động ở trước ngực, trong lòng thầm buồn bực vì sao Hoắc Thiệu Hằng lại không tiếp tục.
Đã bao lâu họ không thân mật với nhau rồi?
Cố Niệm Chi cố gắng vùng sang bên cạnh, nói:
Đừng hôn vào cổ... sẽ để lại dấu vết...
Ừ.
Hoắc Thiệu Hằng rất biết lắng nghe, anh kéo vạt áo của cô ra, hôn lên xương bả vai sau lưng cô.
Vừa dứt lời, bụng của Cố Niệm Chi liền kêu ùng ục hai tiếng.
Trong phòng ký túc yên tĩnh, âm thanh ùng ục này vang lên càng to hơn.
Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm ở phía dưới cửa sổ, cầm máy sấy lên bắt đầu sấy khô tóc.
Hoắc Thiệu Hằng đứng cạnh bàn trang điểm, liếc mắt nhìn cô một lúc.
Em sửa soạn xong chưa? Xong rồi thì đi thôi, đừng để Giáo sư Hà của em đợi lâu.
Hoắc Thiệu Hằng ngứa tay, muốn hút một điếu thuốc, nhưng đang ở trong phòng ký túc của Cố Niệm Chi nên anh không hút được.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu,
Em sấy tóc đã rồi đi.
Cố Niệm Chi tắm mất mười lăm phút rồi đi ra ngoài, tóc vẫn còn ướt sũng.
Cô dùng khăn tắm to vừa lau tóc, vừa đi từ trong phòng tắm ra, trông thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang đứng nghiêng người trước bệ cửa sổ.
Phần bụng dưới của anh nóng bừng lên, nhưng anh cố kiềm chế lại.
Đã cầm thú lắm rồi, không thể tiếp tục cầm thú như vậy được.
Lần này không chỉ có chân, mà cả bàn chân của Cố Niệm Chi cũng mềm nhũn hết cả.
Nhưng cô còn chưa vùng vẫy bao lâu, Hoắc Thiệu Hằng đã buông cô ra, sửa sang lại quần áo, cài lại cúc áo cho cô.
Chẳng còn không khí say mê mập mờ kia nữa rồi.
Cố Niệm Chi hơi oán trách cơ thể không chịu nổi cơn đói của mình, đúng là phá đám!
Lần đầu tiên anh cảm thấy dường như việc mình làm thật sự rất cầm thú...
...
Khi tiếng nước vang lên ào ào tro3ng phòng tắm, ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng mới chuyển qua đó.
Cô ấy đang tắm ở bên trong...
Đàn ông đều có nhu cầu cả, bây giờ Cố Niệm Chi đã mang danh là bạn gái chính thức nên cô không muốn Hoắc Thiệu Hằng chịu đựng quá khổ cực.
Cô đưa tay lướt nhẹ qua phần xương quai xanh lộ ra ngoài của Hoắc Thiệu Hằng,
Hoắc thiếu ơi, anh mặc áo sơ mi trắng đẹp thật đấy...
Tự nhiên lại réo ầm ầm!
Nhìn vẻ mặt như đang tự trách của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng bị lấy lòng một cách tuyệt đối.
Cổ họng Hoắc Thiệu Hằng căng cứng lại, gần như không kiềm chế được dục vọng muốn giải quyết cô tại chỗ.
Nhưng anh vẫn cố gắng nén xuống, nắm chặt tay Cố Niệm Chi, mỉm cười nhẹ, nói:
Đừng nghịch nữa, em không đói sao?
Nhớ lại khuôn mặt vui vẻ trong sáng, cử chỉ lúc xa lúc gần, tính tình lúc nóng lúc lạnh của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng thầm thở dài trong lòng.
Quả thật cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Cố Niệm Chi vừa đặt máy sấy xuống, Hoắc Thiệu Hằng đã sải một bước dài ra sau lưng cô, ôm cô từ phía sau, bế cô lên.
Hoắc Thiệu Hằng bất chợt đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên cổ cô. Anh hôn rất mạnh, mang theo hơi thở đặc trưng của đàn ông, nóng bỏng đến mức làm chân cô mềm nhũn ra.
Hoắc Thiệu Hằng nuốt mộ9t ngụm nước bọt, giữ nguyên tư thế, trở lại với suy nghĩ về mục đích mà mình đến đây hôm nay.
Lúc đầu anh mang những tài l6iệu kia đến là muốn cho Cố Niệm Chi xem để cô yên tâm, cuối cùng lại thấy cô đánh tennis với Hà Chi Sơ xong đi ra. Mặc dù không ph5ải chỉ có hai người họ chơi với nhau, ở giữa còn có Mã Kỳ Kỳ, hơn nữa cũng biết rõ kể cả chỉ có hai người họ ở cạnh nhau thì cũng không có gì, nhưng anh vẫn gạt đi suy nghĩ vừa rồi.
Hoắc thiếu, anh ngồi đi chứ, đứng đấy làm gì.
Cố Niệm khẽ chỉ vào cái ghế bành tròn cạnh bệ cửa sổ.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn cô, nước da trắng bóc mềm mại đến mức có thể vắt ra nước được, lại đúng lúc mới từ phòng tắm ra nên càng ướt át, giống như thịt quả vải non mây mẩy vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.