Chương 788: Học từ ai
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 930 chữ
- 2022-02-08 08:59:48
Câu
vâng
nhẹ nhàng của Cố Niệm Chi kia chính là cọng cỏ cuối cùng đè đứt dây cung, làm gãy thân cung kia.
Hoắc Thiệu Hằng vốn đã đẩy Cố Niệm8 Chi ra rồi, nhưng cô còn chưa rời khỏi vòng tay anh, anh lại trở tay dùng sức kéo cô vào trong lòng.
Một tay anh đỡ gáy cô, áp sát vào nụ hô3n nồng cháy và vòng tay siết chặt của mình, một tay rất nhanh nhẹn cởi cúc áo trước ngực cô.
Mũi chân Cố Niệm Chi nhón lên hết cỡ, loạng choạng không thể đứng vững, gần như treo trên người Hoắc Thiệu Hằng.
Đang… đang ở trong ký túc xá… anh nhẹ nhàng chút...
Cố Niệm Chi nói ngắt quãng, dùng chút lí trí còn sót lại của mình để nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng.
Không ai biết khả năng cách âm của phòng ký túc xá như thế nào.
Mặc dù Mã Kỳ Kỳ không ở trong phòng, nhưng mà ai biết phòng bên cạnh có người hay không?
Cô không muốn bị bạn học
nằm dưới giường nghe trộm
đâu...
Bàn tay lớn của Hoắc Thiệu Hằng khựng lại một chút, lí trí bảo anh nên rút tay ngừng lại. Hơn nữa, với một người có khả năng tự chủ mạnh như anh, trong bất kì tình huống nào anh cũng đều có thể khống chế cơ thể của mình.
Trước đây anh chưa từng nghĩ đến kiểu người con gái mình thích là thế nào, kể cả sau khi đã ở bên cạnh Cố Niệm Chi, anh cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhưng giờ khắc này, anh đã biết kiểu con gái mình thích là thế nào rồi.
Mỗi một chi tiết nhỏ mà anh yêu thích đều ở trên người Cố Niệm Chi cả.
Chẳng học của ai cả...
Cố Niệm Chi ngửa cổ thở khẽ, giọng nói đứt quãng.
Không học của ai ư? Ai mà tin được...
Tiếng thở dốc của Hoắc Thiệu Hằng cũng dần dần tăng lên.
Cố Niệm Chi xấu hổ đến mức mũi chân đều ửng đỏ, cơ thể trắng nõn nà được phủ lên một màu hồng phớt nhàn nhạt, là màu hồng của hoa sen chớm nở ngày xuân, dù không lóa mắt nhưng lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng.
Cúc áo vừa được anh tự tay cài vào lại bị anh cở9i ra.
Môi của Cố Niệm Chi bị anh ngậm trong miệng. Cảm nhận được động tác của bàn tay anh, cô lẩm bẩm mơ hồ không rõ tiếng:
Anh thật đáng gh6ét, muốn mặc cũng là anh, muốn cởi cũng là anh...
Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến lời phàn nàn ngọt ngào của cô, thoáng cái đã cởi hết cúc áo5 cô ra.
Màu mắt Hoắc Thiệu Hằng dần sâu thẳm, con ngươi như viên ngọc đen nhìn cô chằm chằm, ánh mắt quét từ đầu xuống chân cô. Anh chỉ nhìn cô thôi mà cũng khiến toàn thân cô run rẩy.
Cố Niệm Chi nằm ở trên giường giống con cừu non đang đợi bị làm thịt vậy, có điều con cừu non sẽ không quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng cười yêu kiều quyến rũ như vậy được.
Màu mắt của Hoắc Thiệu Hằng càng tối hơn. Anh ôm cô từ phía sau, hôn vào cổ và lưng cô, buồn bực nói:
Có bản lĩnh rồi đấy, nói đi, em học từ ai?
Sự xuất hiện của cô là một kỳ tích đối với Bộ Quốc phòng, và đối với anh cũng là như thế.
Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, chút tê dại từ đáy lòng kia dần dần khuếch tán, lan tỏa khắp cơ thể.
Cố Niệm Chi chợt tỉnh táo lại, luôn miệng nói:
Bao… anh chưa dùng bao...
Anh ôm vai cô, hôn liên tục mấy cái thật mạnh rồi mới nói:
Ở đây em có không?
Em không có...
Cố Niệm Chi vô cùng xấu hổ,
Đều ở chung cư cả...
Vậy thì không cần nữa.
Anh đang định buông Cố Niệm Chi ra thì lại nghe cô nói:
Giáo sư Hà đang đợi chúng ta ăn cơm đấy, đừng để thầy ấy chờ sốt ruột...
Bàn tay to của Hoắc Thiệu Hằng lập tức lại ôm chặt Cố Niệm Chi, đi thẳng tới bên giường.
Á? Anh muốn làm gì vậy? Đừng...
Cố Niệm Chi chưa kịp nói gì nhiều, Hoắc Thiệu Hằng đã chặn miệng cô lại. Anh dùng môi của mình để ngăn lại tất cả những lời cô muốn nói.
Đầu lưỡi anh luồn vào trong tìm kiếm đầu lưỡi nhỏ của cô, truy đuổi, quấn quít, không cho cô có khoảng trống để nói nữa.
Cố Niệm Chi bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, không bao lâu thì phát hiện ra mình đã bị lột trần giống một con cừu trắng nhỏ, nằm rũ người trên cái chăn mỏng họa tiết hoa hồng màu đỏ tím.
Cô nằm trên cái chăn mỏng màu đỏ tím, nơi lộ ra ngoài đó, đến thịt quả vải cũng không mọng nước, không ngọt ngào bằng...
Không được đâu... lỡ có thai thì sao...
Cố Niệm Chi lắp bắp nói.
Hoắc Thiệu Hằng không nghĩ tới còn có đãi ngộ này. Anh hít ngược vào một hơi, khẽ nói bên tai cô:
Không sao... có thì sinh thôi...
Đừng mà...
Cố Niệm Chi lắc đầu nguầy nguậy,
Em mới có mười tám tuổi, đừng… đừng sinh em bé…
Chính cô cũng vẫn còn là trẻ con mà.
Ừm...
Hoắc Thiệu Hằng đáp lời,
Anh biết rồi...
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.