Chương 789: Học từ ai
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1048 chữ
- 2022-02-08 08:59:47
Để bao cao su trong trường học thì còn ra thể thống gì, Hoắc Thiệu Hằng sẽ không cho phép.
Ngoài ý muốn ư?
Cố Niệm Chi vừ8a cầm máy sấy sấy tóc, vừa quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng,
Em không tin.
Cố Niệm Chi cho rằng không tồn tại người hoặc vi3ệc có thể làm Hoắc Thiệu Hằng mất khống chế, mỗi một việc anh làm đều có kế hoạch cả.
Em không tin thì anh cũng chẳng biế9t làm thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng soi gương cài lại thắt lưng, bỏ vạt áo sơ mi trắng vào trong thắt lưng.
Áo sơ mi trắng hơi6 nhăn một chút nhưng nhìn không rõ lắm, chỉ có tóc của anh vẫn còn hơi ướt.
Cố Niệm Chi sấy mái tóc dài của mình gần khô, 5rồi đứng lên nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Hoắc thiếu, em sấy tóc cho anh nhé?
Hai người đi xuống tầng dưới tòa ký túc xá, vào trong xe của Hoắc Thiệu Hằng, nhanh chóng đi đến nhà hàng món ăn Hồ Bắc ở cổng phía Nam, tìm tới phòng bao mà Hà Chi Sơ đặt.
Hai người một trước một sau đi vào. Dưới ánh đèn chùm sáng rực trong phòng, mắt Cố Niệm Chi long lanh như sóng nước dập dờn, cơ thể mềm mại như cây liễu, nhìn ra ngay vẻ mềm mại yêu kiều khi vừa được
tắm rửa
xong.
Mắt Hà Chi Sơ vằn đỏ. Anh ta tiến lên đấm một cú vào mặt Hoắc Thiệu Hằng,
Tên cầm thú này!
Niệm Chi vừa tắm xong, đang sấy tóc, sấy xong sẽ đến ngay.
Hoắc Thiệu Hằng ung dung nói, khoanh tay dựa vào bệ cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Lòng Hà Chi Sơ nghẹn lại, anh ta khẽ nhắm mắt, lạnh lùng nói:
Nhanh một chút, tôi gọi món rồi.
Nói xong liền tắt điện thoại, ném nó lên bàn ăn trong phòng bao.
...
Hoắc Thiệu Hằng cầm điện thoại đang để trên bàn sách của cô lên nhìn. Thấy là Hà Chi Sơ gọi, ngón tay anh trượt mở điện thoại, nhận cuộc gọi:
Giáo sư Hà à?
Vừa nghe thấy giọng nói Hoắc Thiệu Hằng, sắc mặt Hà Chi Sơ liền hơi khó coi. Anh ta lạnh lùng nói:
Niệm Chi đâu? Con bé cũng không đến ăn cơm nữa à?
Vừa rồi Mã Kỳ Kỳ nhắn tin nói không đến nữa, Hà Chi Sơ nhắn tin trả lời
Ừ, lần sau tôi lại mời sau
. Thế nhưng không ngờ anh ta đến nhà hàng món ăn Hồ Bắc chờ nửa tiếng mà Cố Niệm Chi cũng chưa đến.
Sấy tóc xong, Cố Niệm Chi thay một bộ quần áo rồi mới hỏi Hoắc Thiệu Hằng,
Vừa rồi là điện thoại của ai thế ạ?
Giáo sư Hà, anh ta đang ở nhà hàng rồi, chúng ta đi thôi.
Hoắc Thiệu Hằng nói thản nhiên như không.
Cố Niệm Chi tiện tay cầm cái túi hộp Hermes nhỏ đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài.
Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên.
Lời nói của Hà Chi Sơ khiến cô rất xấu hổ, cô cũng không ngờ Hà Chi Sơ lại nhìn ra ngay được...
Rõ ràng cô đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà!
Động tác của Hoắc Thiệu Hằng cực nhanh, anh hơi nghiêng đầu thuận theo hướng cú đấm của Hà Chi Sơ, không bị Hà Chi Sơ đánh vào mặt. Thế nhưng, động tác của Hà Chi Sơ cũng không phải nhanh bình thường, Hoắc Thiệu Hằng tránh được cú đấm vào mặt của anh ta, nhưng tay trái của anh ta tiếp tục đập mạnh vào lưng Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không ngờ Hà Chi Sơ nhìn nhã nhặn như thế mà sức mạnh thật sự không tầm thường chút nào. Hơn nữa, có thể dễ thấy được là anh ta ra tay rất có bài bản, có kỹ thuật, nhìn là biết ngay đã từng tập luyện.
Anh tránh được cú đấm vào mặt, nhưng không tránh được cú đấm vào lưng.
Rầm một tiếng, âm thanh to đến mức vang vọng trong phòng bao.
Cố Niệm Chi choáng váng, còn chưa kịp phản ứng gì thì hai người đàn ông vốn luôn rất trưởng thành, chững chạc điềm tĩnh trước mặt người ngoài này đã ra mấy đòn rồi.
Dừng tay lại! Dừng tay lại! Đừng đánh nữa!
Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, bất chấp nhào tới, đứng chắn trước người Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cầm khăn mặt lau một chút, lắc đầu nói:
Không cần đâu, một lát là khô thôi.
Cố Niệm Chi nghĩ, quả thật thời tiết hiện giờ đã nóng lên rồi, tóc sẽ khô rất nhanh nên không giục anh nữa.
Khi cô đang sấy tóc, chuông điện thoại vang lên.
Con bé chỉ vừa mới mười tám tuổi! Vậy mà anh... vậy mà anh...!
Hà Chi Sơ tưởng rằng với tính cách và thân phận của Hoắc Thiệu Hằng, kể cả đã xác định mối quan hệ với Cố Niệm Chi thì cũng sẽ không tiến triển quan hệ xác thịt sớm như vậy.
Nhưng hôm nay nhìn thấy vẻ mặt của hai người, cả mái tóc ướt mà Hoắc Thiệu Hằng cố ý không sấy kia, thì anh ta còn gì mà không hiểu nữa?
Hà Chi Sơ cười lạnh nhìn Hoắc Thiệu Hằng,
Để phụ nữ che chắn trước mặt, anh có còn là đàn ông không hả?
Hoắc Thiệu Hằng lau vết máu ở khóe miệng do bị đánh, bình tĩnh nói:
Là tôi không đúng, anh đánh tôi, tôi chấp nhận.
Quả thật, anh rất cầm thú, Hà Chi Sơ mắng là đúng, đánh cũng đúng, cho nên Hoắc Thiệu Hằng không đánh trả, chỉ tránh không để đánh vào mặt thôi.
Cả tóc cũng đã sấy khô rồi, tin chắc trên người không có cái mùi đó mới ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng tiến lên một bước, che Cố Niệm Chi ở phía sau, thản nhiên nói với Hà Chi Sơ:
Là tôi không đúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Cố Niệm Chi bỗng ngẩng đầu lên phía sau lưng anh, chăm chú nhìn lưng Hoắc Thiệu Hằng, giống như muốn nhìn ra được một cái lỗ, để thấy rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.