Chương 791: Chống đối
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1034 chữ
- 2022-02-08 08:59:44
Cố Niệm Chi cạn lời.
Rõ ràng căn hộ này là của cô, Cố Yên Nhiên lại nghiễm nhiên cho là của Hoắc Thiệu Hằng ư?
Thôi được, đúng8 là Hoắc Thiệu Hằng bỏ tiền mua, nhưng mà bây giờ đã đứng tên cô rồi.
Nghĩ vậy nhưng Cố Niệm Chi không cố tình sửa lại cách nói của C3ố Yên Nhiên. Cô đi từ trong thang máy ra, cũng rất kinh ngạc hỏi:
Chị à, sao chị lại ở đây? Chị lên bằng cách nào vậy ạ?
Hoắc Thiệ9u Hằng bước ra ngay sau Cố Niệm Chi. Thấy cô không sửa lại cách nói của Cố Yên Nhiên, anh nhìn thoáng qua cô một cái, cũng không nói lời nào.6
Cố Yên Nhiên nhìn sang phía Cố Niệm Chi, đưa tay gạt nhẹ tóc mái thưa trên trán, nói với vẻ khó xử:
Còn lên bằng cách nào nữa? Đươn5g nhiên là đi thang máy lên rồi.
Nói xong, cô ta lấy thẻ vào căn hộ cho Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng nhìn,
Hai người nhìn mà xem, đây là thẻ vào căn hộ của tôi, rõ ràng là tôi mua căn hộ tầng mười chín, nhưng tay quản lý khu nhà đáng chết này lại cho tôi lên tầng mười tám! Dù tôi ấn kiểu gì nó cũng chỉ lên đến chỗ này, tôi đang định xuống tìm tay quản lý khu nhà để hỏi cho rõ ràng đây!
Giờ thì đến phiên Cố Yên Nhiên kinh ngạc. Cô ta nhìn Cố Niệm Chi, rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng, sau đó mới nói:
Căn hộ này là của Niệm Chi thật ư?
Ừ, chính xác là của cô ấy.
Hoắc Thiệu Hằng ôm bả vai Cố Niệm Chi, khách sáo nói với Cố Yên Nhiên:
Niệm Chi còn trẻ, cô Cố là chị gái, sau này mong cô bao dung hơn nhé. Chúng tôi không quấy rầy cô Cố đi tìm quản lý khu nhà để nói chuyện nữa.
Anh dẫn Cố Niệm Chi đi về phía cửa phòng. Cố Yên Nhiên quay đầu nhìn bọn họ một cái rồi mỉm cười vẫy tay với Cố Niệm Chi,
Niệm Chi, chị đi trước đã, chúng ta là hàng xóm rồi, sau này chị sẽ thường xuyên đến thăm em.
Nói xong, cô ta đi vào thang máy để xuống dưới.
Trên camera thì tất cả đều bình thường.
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói:
Nhưng mà cũng trùng hợp thật đấy, sao lại mua ngay ở phía trên chúng ta nhỉ?
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà có treo đèn chùm một chút. Cứ nghĩ đến việc sau này Cố Yên Nhiên sẽ đi đi lại lại ở ngay trên đỉnh đầu mình, cô lại cảm thấy hơi kỳ quặc.
Hoắc Thiệu Hằng lấy thẻ từ mở cửa ra, quẹt để vào trong.
Cố Niệm Chi đi bên cạnh vẫn còn lẩm bẩm:
Quản lý khu nhà cái kiểu gì vậy! Còn gì là riêng tư nữa? Trừ tiền! Nhất định phải trừ tiền!
Hai người đi vào phòng, Hoắc Thiệu Hằng nhìn xung quanh một vòng trước, rồi lại kiểm tra camera trong phòng một chút, phát hiện ra đúng là Cố Yên Nhiên chỉ đứng ở cửa thang máy chứ không thử mở cửa phòng bọn họ, đương nhiên cũng không có ai vào trong cả.
Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm một lon bia, giật nắp uống một hơi, cũng ngước mắt nhìn trần nhà rồi trầm ngâm nói:
Hai ngày nữa anh ra nước ngoài rồi, trong thời gian này em đừng đến đây ở, khi nào rảnh thì đến doanh trại đi.
Mặc dù Cố Niệm Chi thấy không thoải mái, nhưng cũng không nghĩ đến việc không đến nữa.
Căn hộ này đã được cô chăm chút bày biện sắp xếp từng chút một, được cô xem như một ngôi nhà khác của mình rồi, sao có thể nói không đến là không đến được chứ?
Hả? Chị, chị cũng mua căn hộ ở đây ư?
Cố Niệm Chi càng kinh ngạc hơn, đầu lông mày nhếch nhẹ gần như không thể nhìn ra,
Sao chị lại nghĩ đến việc mua căn hộ ở đây vậy ạ?
À, chị có một căn biệt thự ở ngoại thành mua năm ngoái. Bây giờ thì vì ba đã tới Đế Đô, và em cũng tìm được rồi đó, nên chị muốn mua một căn hộ trong thành phố gần chỗ em, gia đình chúng ta ở gần nhau còn thường xuyên tụ họp một chút chứ.
Nói xong, Cố Yên Nhiên cười cong cong khóe mắt,
Không ngờ lại là hàng xóm sát tầng của anh Hoắc.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới mỉm cười nói:
Đây không phải là nhà của tôi.
Anh quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng lóe lên chút tình cảm dịu dàng,
Là của Niệm Chi. Chị em hai người quả là có duyên thật đấy…
Hơn nữa cô và Cố Yên Nhiên có chung một người ba, vốn là mối quan hệ mật thiết không thể tách bạch rõ ràng được.
Sau này ba em tỉnh lại có lẽ sẽ ở tầng trên, đến lúc đó cùng chăm sóc cũng tiện hơn một chút.
Cố Niệm Chi cũng đi theo, lấy từ trong tủ lạnh một chai sinh tố dừa, mở ra uống một ngụm.
Dòng nước hoa quả thơm ngọt mát lạnh chảy theo thực quản vào trong bụng khiến tâm trạng của cô khá hơn nhiều.
Nghĩ tới Cố Tường Văn, Hoắc Thiệu Hằng gật đầu như có điều suy tư,
Có lẽ ba em sẽ không tỉnh lại được trong khoảng thời gian này đâu. Em thường xuyên đến chỗ Trần Liệt thăm ông ấy, nói chuyện với ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ khỏi nhanh hơn đấy.
Thế ạ? Tình hình của ông ấy thế nào ạ?
Cố Niệm Chi bỏ nước dừa chưa uống hết vào lại trong tủ lạnh, nhìn chằm chằm lon bia trong tay Hoắc Thiệu Hằng,
Hoắc thiếu, anh thích hãng bia này sao? Uống có ngon không ạ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.